Bà Cố, Xin Hãy [...] – Chương 2

3

Cơ thể xụi lơ của tôi đột nhiên mất kiểm soát, nó tự đứng dậy chạy tùm lum. 

Chạy một lát lại đụng trúng đồ, một lát nữa lại đụng trúng cửa.

Tôi sợ hãi hét.

Người đàn ông nhảy vào từ cửa sổ là người vừa nãy đã theo dõi tôi, hắn cau mày tôi.

Giọng già nua lại vang lên, có chút xấu hổ:

“Bay lâu quá, đột nhiên chiếm cơ thể cháu có chút không quen.”

Tên cuồng theo dõi đó tranh thủ mở cửa, một nhóm người tràn vào.

Nhưng hai người mặc áo blouse trắng khi thấy mặt tôi thì ngạc nhiên:

“Cô ta không phải bệnh nhân tâm thần trốn viện của chúng tôi.”

Lúc này tôi mới để ý đến logo của Bệnh viện tâm thần số 7 thành phố Tân Hải trên áo blouse của họ.

"Vậy là ai?" Người vừa nãy theo dõi tôi quay đầu chất vấn.  

Tôi giận dữ hét lên: “Tôi cũng muốn hỏi mấy người là ai đó!”

Đúng lúc này, người đàn ông trong nhóm đó nhận một cuộc điện thoại. 

Sau khi nghe xong, ta với vẻ mặt nghiêm trọng: “Trung tâm chỉ huy 110 vừa có người báo án, một người phụ nữ bị nghi là bệnh nhân tâm thần đang cầm dao cắt rau chém lung tung ở con hẻm phía trước.”

Nguyên nhóm người không đợi tôi kịp phản ứng đã quay đầu chạy ra ngoài.

Tôi nhanh chóng lao tới giữ lấy người theo dõi tôi hồi nãy: “Các cứ thế mà đi sao?!”

Anh ta tôi, cau mày: “Ồ, quên mất, vừa nãy đã tấn công cảnh sát, cũng phải đi theo chúng tôi một chuyến.”

Trên xe cảnh sát, giọng già nua lúc nãy vẫn liên tục vang lên bên tai tôi:

“Cháu đừng sợ, hồi nữa đến đồn cảnh sát thì tìm lãnh đạo của bọn họ để tố cáo! Nếu cháu không dám , thì bà cố hộ cho. Chẳng qua, chàng trai này trông cũng , thể lực tốt, lại có công việc ổn định, cháu còn độc thân đúng không, tranh thủ cơ hội này mà quen thằng bé...”

Tôi không thể chịu nổi nữa, hét lên: “Rốt cuộc bà là ai?!”

Người đàn ông ngồi ở ghế trước giơ thẻ cảnh sát ra trước mặt tôi: “Nhìn kỹ, tôi là cảnh sát.”

Thẻ cảnh sát có ảnh của ta, tên Tạ Quân, Công an thành phố Tân Hải, số hiệu 061993.

Tôi vẻ mặt chán nản, : “Tôi không hỏi .”

Đúng lúc đèn đỏ, người đang lái xe bên cạnh cũng giơ thẻ cảnh sát ra: “Tôi cũng là cảnh sát.”

"Tôi không có hỏi hai người!" Tôi bực bội hét lên.

Hai người phía trước tôi, tôi , với tôi nhau.

Tạ Quân lấy điện thoại ra bấm: “Bệnh viện của các người chắc chắn rằng chỉ có một bệnh nhân tâm thần trốn viện à?”

Giọng già nua kia có vẻ khẩn trương:

“Bà thật sự là bà cố của cháu mà! Năm trước cháu chuẩn bị về quê, vì giá vé xe tăng đột ngột nên cháu không đi, nhờ đó mà tránh một vụ tai nạn giao thông lớn trên cao tốc.”

“Rồi cháu định đi xe lửa về, trễ giờ nên không lên kịp, kết quả con tàu đó trật đường ray.”

"Cháu quyết định mua vé tàu thủy để về, nhớ nhầm giờ, lại còn lên nhầm tàu nên bị đuổi xuống. Kết quả tàu mà cháu định đi gặp sóng lớn nên bị đánh lật. Để giúp cháu có thể may mắn tránh khỏi những chuyện đó, bà già này dưới đó gánh muốn đầu rơi máu chảy luôn!" 

Tôi lập tức nước mắt đầm đìa, khóc nức nở : “Cháu vì không thể về quê , nên bị công ty giữ lại để tăng ca, cháu luôn cho rằng mình trời sinh là số phải việc.”

Lúc này, Tạ Quân do dự với cảnh sát đang lái xe bên cạnh: “Hay là đưa ấy đến Bệnh viện tâm thần số 7 kiểm tra một chút?”

“Được rồi, cháu ngoan, đừng gì nữa, nếu không hồi nữa họ coi cháu thành bệnh nhân tâm thần rồi đưa vô viện đấy.”

Tôi ngả người ra sau, nằm thẳng, bày ra bộ dáng như một người đã từ bỏ mọi thứ:

“Có thể nghe thấy bà cố chuyện, chứng tỏ tinh thần của cháu đã không còn bình thường nữa rồi. Nói thật, người công ăn lương mấy ai mà không phát điên cơ chứ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...