20
Trong giờ ăn trưa, tôi kể với Tạ Quân về việc thăng chức. Anh ấy cũng vui mừng thay tôi:
[Tối nay phải ăn một bữa thịnh soạn để ăn mừng chứ. 😁]
Ngay lúc này, giám đốc Tần bỗng gửi tin nhắn:
[Khách hàng cầu kế hoạch về tóc giả phải có vào ngày mai, phiền chịu khó thêm giờ nhé.]
Tôi chần chừ một lúc rồi trả lời:
[Đã nhận tin rồi, giám đốc.]
Nghĩ đến việc đã hẹn với Tạ Quân đi xem phim vào buổi tối, tôi băn khoăn không biết nên với ấy thế nào. Bà cố bên cạnh lại : “Công việc thì lúc nào cũng , buổi hẹn hôm nay thì không thể bỏ qua ! Nếu không, bao giờ mới kết hôn, sinh con chứ?”
Tôi thở dài: “Cuộc sống không nhất thiết phải kết hôn hay sinh con, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.”
Bà cố cũng thở dài theo: “Bà già rồi, không theo kịp suy nghĩ của các cháu nữa, miễn cháu vui là .”
Cảm thấy có chút áy náy, tôi nhắn tin cho Tạ Quân:
[Xin lỗi , tối nay tôi phải thêm giờ đột xuất. Hôm khác tôi mời ăn nhé.]
Tạ Quân một lúc lâu không có trả lời, khiến tôi nghĩ rằng ấy không vui vì bị lỡ hẹn. Nhưng sau bữa trưa, tôi nhận tin nhắn:
[Không sao đâu, tôi vừa nhờ đồng nghiệp đổi ca rồi. Thế nên rảnh lúc nào, mình hẹn lúc đó cũng . 😁]
Thấy tin nhắn này, tôi cảm thấy tim mình khẽ rung .
Đến giờ tan , mọi người vẫn không có ý định rời đi. Tôi bước ra khỏi văn phòng, vỗ tay và : “Tan rồi, mọi người mau về nhà đi nào.”
Các đồng nghiệp ngỡ ngàng, xì xào nhỏ to.
“Không phải tăng ca sao?”
“Chúng ta về đúng giờ à?”
“Hay là phải mang việc về nhà tiếp?”
Tôi họ và : “Mọi người còn chưa về, là định ở lại mời tôi ăn tối phải không?”
Bọn họ nhau ngơ ngác, rồi bất ngờ reo lên: “Yeah! Quản lý Mạnh vạn tuế!”
Cả đoàn người như lũ trẻ tan học, nhanh chóng đeo balo lên rồi thi nhau chạy ra ngoài.
Bà cố có chút trách móc: “Cháu tốt bụng quá, tự mình ở lại thêm mà lại cho họ về sớm. Cháu đã quên hết chuyện họ từng bắt nạt và chèn ép cháu rồi sao?”
Về đến phòng việc tôi chỉ : “Đều là người công, bản thân mình đã từng dính mưa, tại sao lại phải cố không cho người khác che ô cơ chứ.”
Bà cố bực bội hỏi: “Hành của cháu chẳng phải là cái người ta thường hay gọi là 'thánh mẫu' sao?”
Nghe bà , tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Vì mãi vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch, tôi đi đâu cũng mang theo cái đầu ma nơ canh đội tóc giả để suy nghĩ, thậm chí đi vào nhà vệ sinh cũng ôm theo để nghiên cứu.
Bỗng tôi nghe thấy những tiếng lạ từ buồng vệ sinh bên cạnh. Lúc này đã muộn, trong công ty chỉ còn mình tôi ở lại thêm. Bảo vệ thường tuần tra chắc chắn không vào nhà vệ sinh nữ, người ở buồng bên cạnh là ai?
Bạn thấy sao?