19
Tôi như con gà trống thắng trận, đứng dậy, ngẩng cao đầu bước ra khỏi văn phòng.
Nhưng ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, tôi đột nhiên mềm nhũn, tựa vào tường, tay ôm lấy ngực. Bà cố thì giọng đầy hào hứng khen ngợi: “Cháu giỏi quá, hôm nay đã bộc lộ tài năng rồi! Cái khí thế vừa rồi của cháu thật là tuyệt!”
"Hả? Bà ơi, vừa rồi bà không nhập vào cháu sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi. Khi biết họ định sa thải tôi, cơn tức giận bùng lên, tôi cứ cảm giác miệng mình không còn do mình kiểm soát nữa.
Vừa ngồi vào chỗ , Tổng giám đốc Tần vội vàng bước vào. Quản lý nghe tin giám đốc Tần đến, vội vàng chạy ra đón, khuôn mặt đầy vẻ nịnh bợ: “Giám đốc Tần, sao ngài lại đích thân đến tầng này của chúng tôi ?”
Giám đốc Tần đập tập tài liệu lên bàn, khuôn mặt nghiêm túc hỏi: “Ai bản kế hoạch này?”
Quản lý liếc tài liệu, lập tức ném tài liệu lên bàn rồi quát lớn về phía tôi: “Mạnh Phồn Tinh! Cô cái bản kế hoạch tồi tệ gì đây, mà còn dám vượt mặt tôi, trực tiếp gửi cho giám đốc Tần, lại còn dối rằng giám đốc đã duyệt!”
Tôi im lặng một chút, sau đó đứng dậy, bình tĩnh : “Giám đốc Tần, lúc đó ngài đã là duyệt bản kế hoạch này rồi mà.”
Giám đốc đột nhiên quay đầu, nheo mắt quản lý: “Tôi nhớ không nhầm thì kế hoạch này là giao cho mà.”
Nhìn vẻ mặt không hài lòng của giám đốc, ngay cả tôi cũng nghĩ bản kế hoạch có vấn đề. Quản lý cũng nhận ra, liền vội vàng chối bỏ trách nhiệm: “Đúng, giám đốc, Mạnh Phồn Tinh cứ khăng khăng muốn chứng tỏ bản thân, tôi nghĩ thôi thì để ta , rồi tôi sẽ kiểm tra lại. Ai ngờ ta lại tự ý gửi thẳng cho ngài.”
Bà cố sốt ruột giục, muốn nhập vô cơ thể của tôi: “Cháu , đi, cứ thật với giám đốc Tần tại sao cháu lại là người bản kế hoạch này!”
Tôi vẫn không có phản ứng gì.
"Ý là bản kế hoạch này hoàn toàn do một mình ấy , không tham gia gì cả?" Giám đốc nghiêm nghị hỏi.
"Đúng !" Quản lý gật đầu chắc chắn.
"Cháu không giải thích thì sẽ không có cơ hội nữa đâu!" Bà cố giận dữ.
"Vậy nghĩa là không ai trong các chị tham gia vào bản kế hoạch này, chỉ có một mình ấy?" Giám đốc liếc xung quanh, đồng nghiệp ở các bàn khác đều vội vàng lắc đầu, sợ bị liên lụy.
"Tốt, thì thưởng tháng này hai mươi vạn sẽ là của một mình ấy, tôi sẽ với bên tài vụ ngay." Giám đốc bước đến bên cạnh tôi, rồi vỗ nhẹ lên vai tôi.
"Sao lại thế ?!" Quản lý há hốc mồm ngạc nhiên.
“Bởi vì khách hàng rất hài lòng với bản kế hoạch này, đã chủ gia hạn hợp đồng thêm một năm nữa. Đồng thời cầu người bản kế hoạch này sẽ phụ trách tất cả các kế hoạch sau này của họ.”
Bà cố vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng: “Giỏi lắm, cháu , còn bày đặt giả ngu với bà nữa nhỉ.”
"Nhưng kế hoạch này vốn là của tôi mà." Quản lý khóc không ra nước mắt, giám đốc Tần lại thay đổi sắc mặt, nghiêm khắc khiển trách: “Anh quản lý mà để nhân viên thay công việc của mình, sợ lãnh đạo khiển trách nên đổ lỗi hết cho nhân viên, như thế thì sao lãnh đạo tốt ? Từ hôm nay, không cần quản lý nữa, hạ xuống cấp K2*. Mạnh Phồn Tinh có năng lực chuyên môn tốt, sẽ thay quản lý.”
*Này tui không hiểu lắm á, hình như là từ thường dùng trong công ty. Đại loại là quản lý bị giáng từ nhân viên cấp 1 xuống thành nhân viên cấp 2.
Quản lý ngồi sụp xuống đất, giám đốc thì quay người rời đi. Cả phòng rơi vào im lặng, ngay cả tôi cũng không ngờ sự việc lại có kết quả như này.
Bà cố thì ở bên tai tôi huyên thuyên: “Giỏi lắm, cháu , phụ nữ có ba niềm vui lớn: thăng chức, trở nên xinh đẹp, và đổi chồng. Cháu vừa đạt hai trong ba rồi đó!”
Bạn thấy sao?