Bà Cố, Xin Hãy [...] – Chương 10

16

Vừa ra khỏi cổng công ty, tôi thấy Tạ Quân đứng cách đó không xa, vẫy tay chào tôi.

Bà cố đột nhiên rời khỏi cơ thể, tôi liền hoảng loạn: “Bà đừng vội rời đi mà!”

"Cuộc hẹn là do cháu hẹn, nếu bà chiếm lấy cơ thể cháu rồi hẹn hò với cậu ta, cuối cùng nếu thành đôi thì là tính là của bà già này hay của cháu hả?" Bà cố giận dữ hét lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tôi cúi đầu vâng dạ, run rẩy đi từng bước về phía Tạ Quân.

Thấy tôi như , ấy vội vàng chạy tới đỡ tôi, lo lắng hỏi: “Cô bị trật chân à?”

Tôi lúng túng không biết trả lời như nào, chỉ có thể gật đầu.

Tạ Quân không hai lời, lập tức bế tôi lên ngang người rồi đi về phía xe: “Hôm nay không tiện thì chúng ta hẹn bữa khác, giờ tôi đưa về nhà trước.”

"Cháu phải nắm chắc chàng trai tốt này đấy!" Bà cố thì thầm vào tai tôi.

Sau khi lên xe, tôi vẫn cúi đầu im lặng. Khi Tạ Quân xong gì đó, tôi chỉ biết gật đầu hoặc lắc đầu đáp lại.

Tạ Quân nhẹ: “Cô có vẻ không còn nhiều như buổi sáng nữa, việc cả ngày mệt lắm đúng không?”

"Ôi trời ơi, cháu của ta ơi, miệng của cháu là để trang trí à? Nói gì đi chứ!" Bà cố lo lắng giục tôi.

Tôi cúi đầu xuống, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ừm... đúng ...”

Tạ Quân sững sờ một lúc, sau đó gượng gạo.

"Miệng của cháu là đi nên sợ dùng hỏng à! Kể từ bây giờ bà một câu, cháu phải lập lại một câu!" Bà cố nhất quyết không nhập vào người tôi, bắt tôi phải tự mình ra.

"Hay là gọi hai món mang về nhà tôi ăn nhé." Bà cố thì thầm vào tai tôi.

Tôi thật sự không mở miệng nổi, mặt đỏ bừng như trái cà chua.

“Bà già ta bây giờ bị cháu cho bực đến nỗi giống như bị táo bón .”

Bà cố thở hắt ra một hơi.

Tôi cắn răng, ấp a ấp úng nhỏ: “Không, không thì... gọi, gọi hai món về nhà tôi ăn nhé.”

Tạ Quân ngạc nhiên, đúng lúc có đèn đỏ nên xe dừng lại, ấy quay đầu tôi, rồi đột nhiên cũng đỏ mặt.

Anh ấy ngay lập tức quay đầu đi chỗ khác, lắp bắp hỏi: “Có...có tiện không?”

“Hay là để bà gọi ông của cháu lên, thay cháu chuyện hết buổi hẹn hò này cho rồi.”

Bà cố hít một hơi sâu, tức giận .

17

Hai chúng tôi ngồi đối mặt nhau ở bàn ăn, ngượng ngùng không chuyện. 

Bà cố lại bắt đầu thì thầm vào tai tôi: “Đối với đàn ông, khoảnh khắc người phụ nữ vuốt tóc là lúc họ nữ tính nhất. Nghe lời bà, hãy nhẹ nhàng vuốt tóc của cháu từ phía sau ra phía trước. Để mái tóc đen óng và chiếc cổ thiên nga trắng nõn của cháu lộ ra trước mặt cậu ta, thế là tim cậu ta sẽ đập loạn nhịp, không cưỡng lại cháu say đắm!”

Tôi quay đầu, nhỏ: “Để cháu thử...”

Tôi đột nhiên quay đầu lại về phía Tạ Quân, vẻ mặt cứng ngắc nở một nụ quỷ dị, sau đó kéo hết tóc từ phía sau ra để che mặt, cố gắng kéo dài cổ ra. Chỉ thấy Tạ Quân ngồi đối diện vẻ mặt kinh ngạc, tôi chằm chằm không chớp mắt.

Bên tai vang lên tiếng hét của bà cố hét: “Bà bảo cháu phụ nữ, không phải ma nữ! Cháu phải tim cậu ta đập nhanh, chứ không phải tim cậu ta ngừng đập, hiểu không!”

Tôi lúng túng vén tóc ra sau đầu, cúi đầu nhỏ: “Xin lỗi, cháu...”

"Vừa rồi có phải đang bắt chước nữ chính bị biến dạng trong bộ phim "Xác chếc không toàn vẹn" không?!"

Tạ Quân vừa lấy lại tinh thần, mắt sáng rực, hưng phấn chỉ vào tôi.

Tôi khựng lại một chút, rồi gật đầu đồng . Tôi thực sự đã xem bộ phim đó, chỉ để luyện lòng gan dạ.

Hai người có chung chủ đề, tự nhiên sẽ có nhiều chuyện để .

Anh ấy : “Cô biết không, nếu hôm qua tôi mà không biết trước bị bệnh tâm thần, thì biểu hiện đó của , tôi thật sự có thể đã sợ đến mức đá.i trong quần đó.”

“Ừm...”

Tôi nhất thời im lặng, ấy cũng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa lại: “Xin lỗi, tôi sai rồi, ý tôi là nếu không nhầm thành người bị bệnh tâm thần, tôi có thể đã thật sự bị dọa sợ.”

Tôi mỉm nhẹ nhàng.

Trời dần tối, Tạ Quân cũng không dám ở lại lâu, sau khi ăn xong ấy giúp tôi dọn dẹp bàn rồi chuẩn bị ra về.

Khi tiễn ấy đến cửa, ấy gãi đầu, ngượng ngùng : "À này, rạp chiếu phim vừa chiếu phần tiếp theo của "Xác chếc không toàn vẹn", ngày mai có muốn đi xem cùng tôi không?"

Tôi ngẩn người, thấy tôi không phản ứng, ấy vội xua tay: “Nếu không tiện thì...”

"Tiện chứ, ngày mai vẫn 5 giờ rưỡi, không gặp không về nhé." Tôi vội vàng trả lời. 

Nói xong, tôi tự thấy ngạc nhiên khi mình có thể thoải mái hẹn thời gian đi chơi với một chàng trai như .

Sau khi Tạ Quân rời đi, bà cố mới khen ngợi: “Cuối cùng thì đầu óc cũng tra dầu rồi, biết chuyển rồi đấy.”

“Bà ơi, thì ra việc điều mình muốn , điều mình muốn là có cảm giác như .”

Tôi bóng dáng Tạ Quân dần khuất sau góc cầu thang, lòng tôi bỗng cảm thấy bừng sáng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...