Bà Cố, Thỉnh Thượng [...] – Chương 8

Chương 12:

Đang bận việc bù đầu, đột nhiên có tin nhắn WeChat.

Mở ra xem, là Tạ Vân gửi đến.

[Sếp của khó dễ gì không?]

Tôi ôm điện thoại ngốc nghếch, đây là lần đầu tiên có con trai chủ nhắn tin quan tâm tôi.

Đột nhiên phía sau vang lên giọng của một đồng nghiệp, âm điệu kỳ quái: "Ồ, có trai rồi à? Còn mách trai chuyện của sếp nữa chứ."

Tôi quay đầu , đồng nghiệp đó đang cầm cốc cà phê, xuống điện thoại tôi từ trên cao.

Tôi vô thức úp điện thoại xuống bàn, vẻ mặt ngượng ngùng.

"Có gì mà phải ngại, trai chu đáo quá nhỉ, mau trả lời ấy đi." Cô ta với giọng châm biếm, mỉa mai không hề che giấu.

Chỉ nghe Bà cố thở dài một tiếng, rồi lại nhập vào người tôi.

Tôi ngả người ra sau, gác chân chữ ngũ vừa trả lời tin nhắn vừa :

"Đúng là rùa rơi vào hũ muối, nhàn rỗi sinh hư."

Câu này khiến xung quanh bật .

"Cô!" - Cô ta nghiến răng trừng mắt tôi.

Tôi trả lời xong tin nhắn đưa màn hình điện thoại ra trước mặt ta: "Tôi trả lời rồi đây, đọc to cho mọi người nghe đi."

Cô ta nội dung giậm chân, tức giận quay người bỏ đi.

Tôi rướn cổ gọi theo bóng lưng ta: "Không phải thích xem riêng tư của người khác sao? Sao thế?"

Sau khi đồng nghiệp đó đi xa, tôi vội vàng thu hồi tin nhắn gửi cho Tạ Vân "Nhìn cái gì mà , đồ chó".

Tạ Vân lập tức gửi đến một dấu hỏi.

Tôi bình tĩnh trả lời: [Vừa nãy không phải mắng đâu, có một đồng nghiệp hay lén tin nhắn của tôi, đoạn đó cố ý đánh cho ta xem thôi.]

Tạ Vân trả lời: [Lần sau nếu còn lén nhìm có thể báo cảnh sát, vì họ vi phạm Điều 42 Khoản 6 của Luật Xử Vi phạm Hành chính.]

Bà cố đảo mắt, âm thầm mắng: "Đúng là khúc gỗ, bảo cậu ta cùng ta chửi đổng, cậu ta lại giảng luật cho ta."

Tôi thì thầm bên tai Bà cố: "Con thấy ấy không sai mà?"

Bà cố chưa kịp mắng tôi thì sếp lại chạy đến sự.

Chương 13:

Anh ta in bản kế hoạch tôi thay cho ta, ném mạnh xuống trước mặt tôi:

"Đây là kế hoạch đấy à?! Chó bánh còn tốt hơn ! Kế hoạch này lại đi, không tốt thì cút!"

Vẫn là tôi bị Bà cố chiếm cơ thể, vẻ mặt không quan tâm ta:

"Anh có bản lĩnh thì đuổi việc tôi đi, không có bản lĩnh thì nhịn. Vốn dĩ đây là kế hoạch của , không là vì không bằng chó hay là vì không ai cho bánh?"

Lúc này xung quanh vang lên tiếng "Đệt" kinh ngạc.

"Mạnh Phàm Tinh! Hoặc là lại kế hoạch, hoặc là cút!"

Sếp tức giận đến cùng cực hét vào mặt tôi.

Tôi mỉm nhẹ, xoay máy tính về phía ta: "Xin lỗi sếp, vô ý gửi nhầm kế hoạch này cho Tần Tổng rồi. Tần tổng kế hoạch rất tốt, tôi hỏi có chỗ nào cần sửa không, Tần tổng đã chốt rồi, bây giờ bảo tôi sửa kế hoạch tức là đang nghi ngờ tính chuyên môn của Tần tổng."

Tôi liên tục nhắc đến Tần tổng, sếp bị hớ, tức đến tái mặt.

Lúc này tay sai của sếp, một đồng nghiệp vốn hay nịnh sếp tiến lên khuyên:

"Sếp bớt giận, có lẽ Mạnh Phàm Tinh uống nhầm thuốc nên mới dám cãi lại sếp như ."

Tôi liếc ta: "Biết chuyện thì cho đàng hoàng, không biết chuyện thì đi ăn chung với chó đi, đi vệ sinh không lau miệng à?"

Tôi đứng dậy đạp mạnh ghế ra, rời khỏi chỗ việc.

Ở phòng trà, Bà cố rút khỏi cơ thể, còn tôi thì ôm cốc run rẩy.

Tôi liếc xung quanh không có ai mới thì thầm: "Bà cố, con sẽ bị đuổi việc mất..."

"Vậy con muốn ở đây nhịn nhục chịu đựng cả đời, hay muốn đánh một canh bạc, biến xe đạp thành xe máy?"

Bà cố thì thầm bên tai tôi.

Nghĩ đến việc bị đồng nghiệp xa lánh, bị sếp bóc lột, tôi cắn răng cúi người thật sâu với không khí:

"Nhờ Bà cố giúp con thoát khỏi biển khổ!" 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...