Đến đồn cảnh sát, tôi ngoan ngoãn ngồi chịu một tràng giáo huấn.
Bà cố thì tức giận : "Con phải báo cáo lên đi chứ, rõ ràng là cậu ta không chịu thân phận ngay từ đầu."
"Thôi thôi, nhiều chuyện thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện." Tôi cúi đầu lẩm bẩm.
"Mạnh Phàm Tinh, lẩm bẩm gì đấy?" Tạ Vân nhíu chặt mày khó chịu hỏi.
"Chắt của Từ Quế Lan ta không thể chịu oan ức vô cớ như thế !" Giọng bà cố đầy phẫn nộ vang lên, lập tức khiến tôi phát hoảng.
"Bà cố ơi, bà yên tĩnh chút đi, đây là đồn cảnh sát."
Tôi càng cúi gập người, hạ giọng xuống thấp nhất có thể.
"Chúng ta không sự, cũng không sợ sự!"
Dù giọng bà cố vang dội, tôi chắc chắn chỉ mình tôi nghe .
"Mạnh Phàm Tinh! Cô có chỗ nào không thoải mái à?"
Tạ Vân đứng dậy, giọng hơi lo lắng.
Cơ thể tôi lại không tự chủ bật dậy, hai mắt long lên, chằm chằm Tạ Vân lớn:
"Tôi muốn gặp cấp trên của !"
Tạ Vân sững người, rồi nhíu mày : "Có gì cứ với tôi là ."
Lúc này cơ thể tôi hoàn toàn không nghe lời mình, hai tay chống hông, tư thế sẵn sàng chửi đổng.
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc cảnh phục, dáng vẻ oai vệ bước vào: "Tôi là cấp trên của Tiểu Tạ, tìm tôi có việc gì?"
"Đêm muộn ta theo dõi tôi, cũng không chịu xưng danh trước, tôi sợ quá đá ta một cái, cũng là chuyện hợp hợp lý đúng không?"
Tôi ngẩng cao đầu, tư thế như gà chọi, sẵn sàng chiến đấu.
Người đó quay sang Tạ Vân: "Sao khi đi nhiệm vụ không xưng danh từ đầu?"
"Tôi tưởng ấy là bệnh nhân tâm thần mà chúng ta đang tìm, định khống chế trước rồi sau." Tạ Vân cúi đầu, giọng không còn mạnh mẽ như trước.
"Vậy người ta đá cậu là đáng đời! Mau xin lỗi người ta đi!" Cấp trên trợn mắt quát lớn.
Tạ Vân lúc này mới ngượng ngùng nhỏ: "Là tôi việc sai sót, xin lỗi ."
Đột nhiên như có một luồng sức mạnh rút khỏi người, tôi ngã phịch xuống ghế.
"Thấy không chắt , bọn họ toàn chọn quả hồng mềm mà bóp thôi." Bà cố đắc ý .
"Bà đừng nữa."
Tôi không nhịn , giọng hơi to.
"Sao? Không chấp nhận lời xin lỗi của tôi à?" Tạ Vân nhướn mày hỏi.
Tôi vội vàng xua tay, mặt đỏ bừng định giải thích, cấp trên của họ đập bàn giận dữ:
"Tiểu Tạ! Thái độ kiểu gì đấy!"
Tạ Vân lập tức đổi sắc mặt, mỉa : "Cô xem, tôi đã biết lỗi rồi, tha thứ cho tôi đi."
Lúc này bà cố đột nhiên lên tiếng: "Tiểu tử này xem ra cũng biết co biết duỗi, ta thích, mau xin số điện thoại, phát triển quan hệ đi..."
"Bà đừng náo loạn nữa." Tôi nghiêng đầu, lí nhí.
Cấp trên liếc Tạ Vân, nghiêm mặt : "Vậy tôi là cấp trên của cậu ta, tôi thay cậu ta xin lỗi không?"
Đột nhiên cơ thể tôi lại bị ngoại lực xâm chiếm, cả người không tự chủ , trở nên cứng rắn:
"Không cần xin lỗi! Cho tôi số điện thoại của ta là ."
Nói xong, luồng sức mạnh thần bí lại rút đi.
Tôi hoảng loạn không biết sao, méo mặt lẩm bẩm:
"Bà cố ơi, mỗi lần bà thượng thân thì cứ cho xong chuyện đi rồi hẵng ra, đừng có để lần nào cũng là con đi dọn hậu quả cho bà không."
Tạ Vân và cấp trên đều sững người, sau đó cấp trên như hiểu ra điều gì đó, chỉ chỉ vào tôi rồi đi ra cửa.
Tạ Vân liếc cấp trên chưa ra khỏi cửa, nghiêm túc : "Chúng tôi có quy định, trong giờ việc không trao đổi số điện thoại cá nhân."
Cấp trên vừa đến cửa giơ tay xem đồng hồ, hắng giọng như nhắc nhở:
"Tiểu Tạ này, đến giờ giao ca rồi, mau dọn dẹp rồi tan ca đi."
Trải qua một hồi não, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một lý do hay, vội vàng xua tay :
"Không cần số điện thoại cá nhân cũng , đá vỡ cửa sổ nhà tôi, tôi chỉ cần đòi bồi thường thôi."
Tôi nghe thấy cấp trên của Tạ Vân ho sặc một tiếng, ngước lên đã thấy ông ta bước nhanh ra ngoài.
Bà cố giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con đúng là đầu gỗ!"
Nhìn lại Tạ Vân, ta đang đen mặt móc điện thoại ra với tôi:
"Mã QR nhận tiền!"
Bạn thấy sao?