Bà Cố, Thỉnh Thượng [...] – Chương 14

Tim tôi bỗng hoảng loạn, vô thức buông tay.

Đúng lúc đó cái đầu lăn qua khe hở dưới vách ngăn.

Bà cố vẫn đang an ủi tôi: "Chắt à, đến ta mà con còn không sợ, con còn sợ cái gì nữa?"

Nghĩ thì đúng , nỗi sợ trong lòng sao có thể nhanh chóng bình tĩnh xuống .

Tôi run giọng, nghẹn ngào với buồng bên cạnh: "Đầu của tôi không cẩn thận rơi qua, phiền trả lại cho tôi không?"

Chỉ nghe bên cạnh vang lên một tiếng kêu thảm thiết, lại là giọng đàn ông?!

Bà cố nhắc nhở: "Là kẻ biến thái!"

Tôi nghe thấy tiếng hắn chạy ra ngoài.

Tôi : "Bà cố ơi, con biết cãi nhau rồi, đánh nhau thì chưa ."

"Chuyện này để ta lo." - Bà cố tự tin , rồi lập tức nhập vào người tôi.

Tên kia có lẽ bị sợ đến mức chân nhũn ra, chạy không nhanh .

Tôi từ phía sau tung cước đá hắn ngã xuống.

Hắn cũng ngất đi.

Tôi bật đèn khu văn phòng lên, không ngờ người nằm dưới đất lại là trưởng phòng cũ.

Sau khi báo cảnh sát, chẳng mấy chốc họ đã đến.

Cảnh sát đến lại chính là Tạ Vân.

Anh ấy thấy tôi, trước tiên là vẻ mặt mừng rỡ, sau đó bỗng nghiêm mặt lại đánh thức trưởng phòng cũ đang ngất.

Sau khi tỉnh lại, hắn ta tinh thần có vẻ hoảng loạn, miệng lẩm bẩm: "Có ma, có ma!"

"Ở đây không có ma, chúng tôi là cảnh sát, xin hợp tác điều tra!" - Tạ Vân nghiêm khắc .

"Có ma, có ma, cái đầu của ta lăn đến chân tôi!" - Trưởng phòng cũ mắt đỏ ngầu, vẻ mặt kinh hoàng.

"Anh cái này phải không?" - Tôi đưa cái đầu manơ canh ra trước mặt hắn.

Hắn kêu thét lên một tiếng, mắt trợn ngược rồi lại ngất đi lần nữa.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải cùng Tạ Vân về đồn cảnh sát để điều tra.

Qua thẩm vấn, cùng với các bằng chứng chứng minh, trưởng phòng cũ thường xuyên quay lén trong nhà vệ sinh nữ, tối đó hắn biết tôi chưa về, định quay lén xong rồi tiện thể dọa tôi một phen, nào ngờ lại bị tôi dọa ngược lại.

Dễ bị dọa như , có lẽ cũng vì việc xấu nên lương tâm bất an.

Hắn bị tạm giam, rồi đã bị cơ quan công an khởi tố.

Tạ Vân bảo tôi đợi ấy một chút, bàn giao xong tài liệu là có thể tan ca.

Đợi Tạ Vân ở cửa, chúng tôi nhau .

Tạ Vân bước đến trước mặt tôi: "Đổi ca đi tuần lại gặp đúng hiện trường của em, em xem đây có phải là duyên số không?"

Tôi ngượng ngùng khẽ gật đầu.

Bà cố hào hứng hét vào tai tôi: "Cậu ấy đang tỏ với con đấy!"

"Tuy hỏi thế này có hơi đường đột, chúng ta có thể trước không, cho nhau một cơ hội để hiểu nhau hơn? Nếu em không phản cảm với tôi, thì có thể…"

Tạ Vân ngượng ngùng gãi đầu, tai đỏ bừng tôi.

Bà cố bỗng nóng ruột, đột nhiên hét lên: "Thời đại nào rồi mà còn e thẹn thế! Ôm lấy nó mà hôn đi chứ!"

Tạ Vân bỗng kinh ngạc, rồi quanh lẩm bẩm: "Ai đang ?"

Tôi sửng sốt: "Anh nghe sao?"

Bà cố lập tức hắng giọng: "Xin lỗi, ngồi hàng đầu xem kịch phấn khích quá mức."

"Bà cố ơi, bà cởi mở quá rồi." - Tôi quay mặt đi che miệng nhỏ.

"Mẹ con ngày nào cũng cầu ta phù hộ cho con bình an, thuận lợi, quan trọng nhất là tìm một chàng trai tốt đáng tin cậy. Vì nhiệm vụ này, bà cố già này tuổi này rồi ngày mà nào cũng phải leo cửa sổ nhà người ta xem phim cảm. Giờ nhiệm vụ hoàn thành rồi, bà cố ta cuối cùng có thể yên tâm về đánh mạt chược với đám quỷ rồi."

Giọng bà cố như trút gánh nặng.

Vậy... bà sắp đi rồi sao?

Lúc này tôi đã hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của Tạ Vân đang quan sát mình.

"Ừ, à đúng rồi, nhớ gọi điện về báo tin bình an cho mẹ con, với cả đừng để bà ấy không có chuyện gì lại cứ lễ bái ta nữa! Bà già này khi sống phải quản các người, chết rồi còn phải phù hộ các người, không yên thân một phút nào."

Bà cố cảnh cáo bên tai tôi, giọng không mấy thiện cảm.

Tôi bỗng : "Vâng, nếu bà thiếu tiền đánh mạt chược thì nhớ báo mộng cho con, con sẽ đốt thêm cho bà."

......

Tôi không nhận hồi đáp nữa, có lẽ bà cố đã đi rồi.

Vừa hay tôi đang đeo một bên tai nghe, tôi giả vờ tháo tai nghe ra, vẻ mặt ngơ ngác hỏi Tạ Vân: "Xin lỗi, vừa rồi có điện thoại từ một người cũ."

Tạ Vân lúc này mới thoải mái hỏi tôi: "Mai em có rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn rồi xem phim."

Tôi vui vẻ gật đầu.

"Vậy sau khi thăng chức, em có thể dành thời gian để đương không?" - Tạ Vân nhe răng nửa nửa thật, tai đỏ như muốn chảy máu.

Tôi ngẩn người, một lúc sau mới định thần lại cũng nửa nửa thật: "Em sẽ tận lực sắp xếp thời gian." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...