Chương 1:
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, tăng ca thì không bao giờ hết.
Là một nhân viên công sở độc thân, ban ngày tôi phải tận lực phục vụ ông chủ, ban đêm lại còn phải đề phòng sắc lang.
Một mình tôi lập nghiệp ở thành phố lớn, tất nhiên phải nghĩ ra vài chiêu độc phòng thân.
Vì thế mỗi lần tăng ca về khuya, tôi đều xách theo một hũ tro cốt đựng đầy sữa bột để trấn an tinh thần và tự vệ.
Cách này quả thật sự rất hiệu quả, đã thành công đuổi tám con ma men và mười sáu tên lưu manh.
Hôm nay lại một ngày tăng ca về khuya, tôi xuống chuyến xe cuối cùng, rẽ vào con hẻm về nhà.
Cảm nhận có người đang theo sau, tôi chẳng hề có lấy chút hoảng hốt.
Ngay khi bàn tay người đó đặt lên vai tôi, tôi ôm chặt hũ tro cốt, quay phắt người lại, rồi chằm chằm vào hắn với ánh mắt âm u rợn người.
Thông thường những kẻ nhát gan gặp huống này sẽ bỏ chạy ngay lập tức, gã hôm nay chỉ hơi ngỡ ngàng một chút.
Thấy hắn không chạy, tôi liền mở hũ tro cốt, vốc một nắm sữa bột rắc lên người hắn.
Hắn sững người, ánh mắt kỳ quái tôi từ trên xuống dưới.
Chết rồi, gặp phải tên đầu trâu rồi.
Tôi lại nhét một nắm sữa bột vào miệng, vừa ăn vừa hét, ánh mắt dữ tợn:
"Bà cố ơi, xin hãy giúp con một tay!"
Trước giờ chưa từng gặp ai cứng đầu tới mức này, đến mức này rồi mà hắn vẫn chưa chạy, tôi bắt đầu có chút bối rối.
Chỉ thấy hắn từ từ ghé vào cổ áo nhỏ:
"Đã tìm thấy đối tượng rồi, giờ cho người vào bắt hay tôi dẫn ra ngoài?"
Chết tiệt, chiêu phòng thân của tôi thất bại rồi, mà hắn còn có đồng bọn!
Lần này đến lượt tôi sợ đến suýt khóc, ngay khi định quay người bỏ chạy, một giọng già nua vang lên bên tai:
"Chắt đừng sợ, ta sẽ giúp con một tay!"
Chương 2:
Đệt, giọng này từ đâu ra , sao lại còn mang theo hiệu ứng âm phong thế?
Tôi muốn khóc không ra nước mắt, ngay lúc gã đàn ông sắp tới gần, cơ thể tôi bỗng như rót vào một dòng ngoại lực.
Tôi tung một cước, không ngờ lại có thể đá văng một gã đàn ông cao hơn một mét tám bay ngược ra sau.
Tôi kinh ngạc gã đàn ông đang nằm trên đất ôm bụng, bên tai lại vang lên giọng già nua ấy:
"Chắt còn đứng ngẩn ra gì, mau chạy đi!"
Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vứt luôn hũ tro cốt rồi bỏ chạy.
Gã đàn ông phía sau đứng dậy đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi đồng bọn:
"Mau tới chi viện, bệnh nhân tâm thần này khỏe quá, tôi sợ một mình không giữ nổi."
Một tên biến thái cuồng theo dõi lại dám gọi tôi là bệnh nhân tâm thần sao?!
Tôi tức không để đâu cho hết, quay lại chửi: "Cuộc sống này đã nhạt nhẽo đến mức con cóc mà dám bình phẩm con người rồi sao!"
"Đứng lại! Tôi là cảnh sát!" - Gã đàn ông phía sau hét lớn.
"Còn tôi là mẹ đây này!"
Tôi vừa chạy vừa chửi, lúc này mà cho tôi thi chạy Olympic, chắc cũng có thể đoạt giải.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau trở nên hỗn loạn.
Ngoái đầu lại, chết tiệt, sao lại có cả người mặc áo blouse trắng?
Không lẽ tôi đen đủi đến mức gặp phải tổ chức buôn bán nội tạng, bắt người về mổ lấy nội tạng tươi để bán sao?
Tôi vừa chạy vừa hét ầm ĩ, giọng già nua lại vang lên:
"Chắt , chạy thì ngậm miệng lại mà chạy, đừng há miệng như , hít phải một bụng gió, lát về lại bị tiêu chảy."
Tôi không còn tâm trí đâu nghĩ xem giọng này từ đâu ra, chỉ biết chân chạy như bay, ba bước hai mà chạy lên lầu.
Tôi cố mở cửa nhanh nhất có thể, vào nhà liền khóa trái cửa lại, rồi mới gục ngã xuống đất.
Lúc này tôi lại nghe thấy đám người đó đang đi qua đi lại trước cửa và : "Cô ta vào nhà này rồi."
"Cô ta có xu hướng bạo lực, có thể sẽ thương tích cho người trong nhà."
"Các cứ giữ chân ta, để tôi nghĩ cách."
Đang lúc đầu óc tôi trống rỗng, giọng già nua kia lại vang lên:
"Mau gọi cảnh sát đi, chắt ."
Tôi này mới hoàn hồn, vội lấy điện thoại, nhỏ giọng báo cảnh sát.
Sau khi cúp máy, bên ngoài có điện thoại một người reo, chỉ nghe hắn nhỏ vài câu rồi cúp máy, với những người khác:
"Người trong nhà này đã báo cảnh sát."
Chết rồi, trong sở cảnh sát có nội gián, là đồng bọn của bọn họ, tôi tiêu đời rồi!
Tim tôi chùng xuống, trong đầu toàn những tiết trong phim chưởng Hong Kong, rồi tự mình òa khóc.
Đúng lúc này, cửa sổ bỗng bị người ta đá vỡ từ bên ngoài, một bóng người chui vào.
Bạn thấy sao?