Tôi sững sờ mấy giây, không kịp phản ứng.
Mãi sau, ấy mới lên tiếng giới thiệu bản thân, giọng mềm mại:
“Tôi là vợ của Phí Kinh Súc.”
Vợ của Phí Kinh Súc?
Não tôi như trống rỗng mấy giây.
Tôi không biết phải phản ứng thế nào, cũng không biết nên gì.
Đúng lúc này, tôi nghe ấy tiếp:
“Anh ấy với tôi rằng… ấy là Phí Kinh Súc mười chín tuổi, em tha thiết.
“Tôi không tin, tôi chưa từng gặp ấy lúc mười chín tuổi, nên muốn đến hỏi em.
“Em cảm thấy… ấy thật sự là Phí Kinh Súc mười chín tuổi sao?”
Ngay giây sau—
Giọng của Phí Kinh Súc đột nhiên vang lên từ cửa:
“Trần Uyển, ai cho đến phiền ấy?”
Anh sải bước vào phòng, gương mặt u ám, ánh mắt lạnh lùng như sắp bùng nổ cơn giận.
Sắc mặt Trần Uyển tái nhợt, vội vàng giải thích:
“Tôi chỉ muốn tìm ấy xác nhận, xem có thật sự là Phí Kinh Súc mười chín tuổi hay không.”
Phí Kinh Súc chẳng buồn để tâm, giọng lạnh như băng:
“Tôi nhắc lại lần cuối cùng, tôi chính là Phí Kinh Súc mười chín tuổi.
“Khoảng thời gian này….”
Anh dừng lại, tôi đầy đau xót:
“Trong lòng tôi chỉ có Tạ Nhĩ Nhĩ.”
Tôi: “…”
17
Trần Uyển sững người rất lâu.
Cô ấy hỏi Phí Kinh Súc:
“Bao giờ… hai người có thể đổi lại?
“Đổi lại không?”
Phí Kinh Súc im lặng vài giây, rồi :
“Có lẽ, không phải linh hồn của tôi và tôi hai mươi chín tuổi hoán đổi cho nhau.
“Chỉ là tôi… đơn thuần xuyên về thân xác của mình mười năm sau mà thôi… không thể trở về nữa.”
Người phụ nữ ấy bật khóc, giọng nghẹn ngào chất vấn :
“Vậy định thế nào?
“Ly hôn với tôi, rồi quay lại với ấy sao?”
Ánh mắt Phí Kinh Súc tôi, trong sâu thẳm là sự day dứt và đau khổ tột cùng.
Chậm rãi, cúi mắt xuống, giọng trầm thấp:
“….Tôi không biết.
“Cô cứ về đi, có lẽ… rồi sẽ đổi lại thôi.”
Trần Uyển rời đi.
Phí Kinh Súc cũng theo sau ấy.
Vài ngày sau.
Phí Kinh Súc quay lại phòng bệnh, trông có vẻ đã uống rượu.
Anh quỳ một chân trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc:
“Nhĩ Nhĩ, em có thể… đừng coi là Phí Kinh Súc đã thay lòng không?
“Anh đã xuyên tới thời điểm mười năm sau, trái tim vẫn là Phí Kinh Súc em năm mười chín tuổi.
“Anh nghĩ… không quay về nữa.
“Em có thể cho một cơ hội không?
“Anh thề, lần này sẽ không bao giờ phản bội lời hứa nữa… Nhĩ Nhĩ, tin thêm một lần nữa, không?”
Những ngày sau khi tôi khôi phục trí nhớ, lòng tôi dần dần trở nên bình tĩnh.
Nghe những lời , trong lòng tôi không còn dậy sóng nữa.
Nhìn vào ánh mắt tràn đầy hy vọng của , tôi lắc đầu, giọng dửng dưng:
“Không thể.
“Cho dù là Phí Kinh Súc của năm mười chín tuổi em tha thiết.
“Nhưng người phản bội em, rời bỏ em… cũng là .
“Em không thể cho thêm cơ hội để lặp lại sai lầm đó nữa.”
Ánh sáng trong mắt Phí Kinh Súc vụt tắt.
Phí Kinh Súc năm mười chín tuổi thật sự tôi.
Nhưng sau này, cũng đã thật lòng người khác.
Tôi không thể sống mãi trong quá khứ.
Tôi còn hai đứa con đáng , cuộc đời tôi vẫn còn nhiều ý nghĩa, tương lai của tôi sẽ tràn ngập ánh nắng và những điều tốt đẹp…
18
Sau đợt hóa trị thứ hai, tôi sinh thiết tế bào ung thư.
Bác sĩ Trần tôi đáp ứng khá tốt với thuốc, trạng tế bào ung thư đã thuyên giảm.
Giai đoạn ba sẽ tăng liều lượng thuốc, lúc đó tác dụng phụ sẽ nghiêm trọng hơn, nên tôi cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.
Tôi thấy hy vọng, liền với bác sĩ Trần:
“Bác sĩ, tôi không sợ đau hay tác dụng phụ gì cả.
“Dù liều lượng có cao bao nhiêu tôi cũng chịu , tôi muốn sống, tôi muốn nhanh chóng phẫu thuật để khỏe lại.”
Bác sĩ Trần mỉm , trấn an tôi:
“Cô không cần lo lắng.
“Bệnh của đang tiến triển rất tốt, sau hai đợt hóa trị nữa là có thể phẫu thuật rồi.
“Đừng căng thẳng, đừng sợ hãi, nhớ bổ sung dinh dưỡng đầy đủ.”
Tôi gật đầu.
Nhưng chiều hôm đó, sau khi truyền dịch xong, tôi mới nhận ra lúc sáng mình hơi “cứng miệng” rồi.
Cơ thể tôi như chiến trường, nơi tế bào ung thư đang giao chiến với thuốc.
Đau đớn như lột da sống.
Buồn nôn, co thắt, dịch vị ăn mòn cổ họng, từng đợt hành hạ khiến tôi như cạn kiệt sức lực.
Từ chiều đến tối, tôi cảm giác như mỗi giây trôi qua đều là cực hình, đến thở thôi cũng khó khăn.
Ăn uống cũng phải mất cả tiếng đồng hồ mới ăn hết chút ít.
Hai đứa nhỏ tan học về, thấy tôi nằm trên giường mặt mũi trắng bệch, bất , liền sợ hãi khóc òa.
Tôi muốn an ủi chúng, sức cùng lực kiệt.
Mỗi câu đều tiêu tốn rất nhiều sức lực.
May mà có thân ở bên, ấy ôm lấy hai đứa nhỏ, dỗ dành chúng thật lâu mới ngừng khóc.
Đêm khuya, phòng bệnh bên cạnh có người qua đời.
Tiếng khóc than của người nhà đánh thức tôi và hai đứa trẻ.
Chúng rón rén bước ra ngoài xem xét.
Khi trở lại, Nhị Bảo đã khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Anh ơi, em sợ lắm…
“Em sợ mẹ cũng sẽ chết, cũng bị người ta phủ khăn trắng rồi đưa đi mất.”
Đại Bảo ôm em trai, vỗ nhẹ lên lưng nhóc, cố gắng trấn tĩnh:
“Không đâu, mẹ của chúng ta sẽ không chết.”
Nhìn hai đứa trẻ quấn lấy nhau, lòng tôi xót xa vô cùng.
Tôi vẫy tay gọi chúng:
“Đại Bảo, Nhị Bảo, lại đây nào.”
Hai đứa nhỏ chạy tới, tôi ngồi dậy, ôm chúng vào lòng, để chúng cảm nhận sự an toàn.
“Đừng lo, mẹ sẽ không chết đâu.
“Mẹ sẽ sống thật lâu, sẽ luôn ở bên cạnh các con.”
Đại Bảo bặm môi, mắt hoe đỏ, giọng run run:
“Mẹ ơi, chúng con lo cho mẹ lắm.”
Tôi cố nén nước mắt, ôm chặt chúng thêm một lúc lâu.
Các con , thật ra mẹ cũng rất sợ.
Mẹ sợ mỗi lần thoát khỏi lưỡi hái tử thần, lần tiếp theo sẽ không thể chống đỡ nổi…
19
Nửa năm sau.
Bạn thân ôm một bó hoa lớn, đưa đến trước mặt tôi, rạng rỡ:
“Chúng ta cùng chúc mừng chị Tạ Nhĩ Nhĩ chiến thắng ung thư nào!”
Hai đứa nhỏ đứng bên cạnh, khuôn mặt ngây thơ nở nụ tươi rói, giọng ngọt ngào vang lên:
“Chúc mừng mẹ đánh bại ung thư!”
Nước mắt tôi trào ra vì hạnh phúc, tôi lau vội khóe mắt, ôm chầm lấy thân.
Hai đứa nhỏ cũng nhào vào lòng tôi, ba mẹ con ôm chặt lấy nhau.
Đúng lúc này, Phí Kinh Súc cũng bước vào, trên tay cầm một bó hoa.
Yết hầu khẽ chuyển , giọng dè dặt:
“Nhĩ Nhĩ, chúc mừng em đã khỏi bệnh.”
Tôi bắt gặp ánh mắt , trong đó là những cảm đan xen phức tạp.
“Cảm ơn , Phí Kinh Súc.”
Tôi thoải mái nhận bó hoa, chân thành cảm ơn:
“Cảm ơn đã mời đội ngũ y tế, bác sĩ và hộ lý chăm sóc em, giúp em hồi phục nhanh như .”
Ánh mắt tôi, môi mấp máy rất nhẹ, giọng trầm thấp:
“Đó là điều duy nhất có thể cho em.
“Nhĩ Nhĩ, phải đi rồi, chúc em và các con luôn hạnh phúc.”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Tôi hai đứa trẻ, mỉm :
“Chúng tôi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”
Anh cúi mắt, khẽ thì thầm:
“Vậy là tốt rồi.”
Cuối cùng.
Dưới ánh mắt dõi theo của , tôi nắm tay Đại Bảo và Nhị Bảo, cùng thân rời khỏi bệnh viện.
Bên ngoài, trời nắng đẹp, gió nhẹ mơn man.
Tôi quay đầu, ngước tòa nhà màu trắng phía sau.
Chính nơi này đã cho tôi một cuộc sống mới.
Bước ra khỏi đây, chính là một khởi đầu mới!
(Hoàn toàn văn)
Bạn thấy sao?