Ý thức dần mơ hồ…
Mơ màng, tôi nghe thấy tiếng hai đứa con.
Chầm chậm mở mắt ra.
Vài giây sau, hình ảnh rõ nét dần.
Tôi thấy Đại Bảo, Nhị Bảo, chị giúp việc trong nhà, và cả… Phí Kinh Súc!
Đôi mắt đỏ hoe, nắm chặt tay tôi, run rẩy không ngừng.
“Bảo bối, em sao lại thành ra thế này?”
Giọng nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy sự đau lòng và thương.
Tôi bỗng thấy bối rối.
Chỉ cảm thấy trong lồng ngực dâng tràn nỗi xót xa khó tả.
Muốn gì đó, tôi hé môi phát hiện chẳng thốt ra tiếng nào.
Đại Bảo nghiêng đầu, ngây thơ hỏi tôi:
“Mẹ ơi, mẹ không nhận ra ba sao? Ba không phải ba của chúng con à?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Phí Kinh Súc lại bật khóc, sụp đổ hỏi tôi:
“Bảo bối, mười năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tại sao chúng ta lại chia xa?
“Sao em lại một mình nuôi con chứ?”
Tôi ngây người, không hiểu vì sao hỏi .
Nhưng tôi cảm nhận , trong cảm vỡ vụn của là sự thương mãnh liệt dành cho tôi.
Phí Kinh Súc khóc đến mức mất kiểm soát, không ngừng hỏi chúng tôi đã xảy ra chuyện gì.
Dường như… thật sự không biết.
Vài giây sau, tôi nghe thấy giọng khàn khàn, yếu ớt của mình—
“Anh… không biết sao?”
Phí Kinh Súc lắc đầu, giọng khàn khàn:
“Bảo bối, không biết.
“Vì… vừa mới xuyên tới đây, là Phí Kinh Súc năm mười chín tuổi.”
Tôi: “???”
7
Phí Kinh Súc , lúc mười chín tuổi, tôi bị ốm.
Anh dỗ dành tôi uống thuốc, chờ tôi ngủ rồi mới nằm xuống giường cạnh bên.
Vừa chợp mắt, nghe thấy ai đó gọi mình.
Vừa mở mắt ra, đã thấy Thẩm Dự đang kích gọi .
Nhìn kỹ lại, phát hiện người đang trò chuyện trực tiếp với Thẩm Dự là hai đứa trẻ trông y hệt lúc nhỏ.
Hai đứa trẻ ôm di ảnh của , vừa thấy đã gọi “Ba” đầy phấn khích.
Anh còn tưởng mình đang mơ, bèn nhéo mạnh vào đùi, lại phát hiện… có cảm giác đau!
Xem lại thời gian trên điện thoại, hoàn toàn ngơ ngác.
Anh , và linh hồn của chính mình năm hai mươi chín tuổi đã hoán đổi cho nhau.
Nghe thì hoang đường lắm.
Rất khó tin.
Tôi im lặng, chỉ lẳng lặng quan sát .
Nhưng tôi không tìm ra bất kỳ dấu hiệu dối nào.
Biểu cảm của Phí Kinh Súc rất nghiêm túc, mắt ửng đỏ, hai tay nắm chặt tay tôi, giọng khẩn cầu nhỏ nhẹ:
“Bảo bối, xin em hãy tin , những gì đều là sự thật.”
Nửa năm trước, tôi cờ gặp lại Phí Kinh Súc.
Khi đó, mặc bộ vest cao cấp, dáng vẻ trưởng thành, chín chắn, toát ra khí chất của kẻ bề trên.
Hoàn toàn khác biệt với Phí Kinh Súc trong ký ức của tôi, mang đến cho tôi cảm giác xa lạ.
Còn Phí Kinh Súc đang đứng trước mặt tôi lúc này, hoàn toàn khác biệt với người đàn ông tôi đã gặp hôm đó.
Cách chuyện, ánh mắt tôi, dáng vẻ nhỏ nhẹ cầu xin tôi… đều giống hệt Phí Kinh Súc trong trí nhớ của tôi.
Năm mười chín tuổi, Phí Kinh Súc rất thích tôi. Anh nâng niu tôi như bảo bối trong lòng bàn tay.
Không nỡ để tôi chịu tổn thương, lúc nào cũng cẩn thận che chở, dỗ dành tôi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Nhưng sau này, vì sao lại thay đổi?
Tôi không hiểu.
Vậy nên, tôi hỏi :
“Phí Kinh Súc năm mười chín tuổi… thật sự thích em sao?”
Anh gật đầu liên tục, lồng ngực phập phồng, hơi thở đầy run rẩy:
“Thích, thật sự rất thích em, bảo bối.
“Cả đời này, Phí Kinh Súc chỉ mỗi Tạ Nhĩ Nhĩ.”
Trái tim tôi, sau câu ấy, như bị bóp nghẹt.
Một nỗi chua xót lan tràn nhanh chóng.
Tôi nuốt khan, rất khẽ hỏi :
“Vậy tại sao… sau này lại người khác?”
8
Phí Kinh Súc nghe câu đó, phản ứng vô cùng mạnh mẽ.
“Không thể nào, không tin.
“Anh em đến chết đi sống lại, sao có thể phản bội em mà người khác?
“Chắc chắn có lý do nào đó, hoặc là có hiểu lầm gì đó.
“Anh không thể không em , phải vất vả lắm mới theo đuổi em, sao không biết trân trọng?”
Phải rồi.
Khó khăn lắm mới theo đuổi tôi, tại sao lại không trân trọng chứ?
Tôi cũng từng nghĩ, có lẽ là hiểu lầm.
Nhưng tôi… không nhớ gì cả.
Thế , trái tim tôi lại rất đau, đau đến nghẹt thở.
Cảm giác ấy còn đáng sợ hơn cơn đau do ung thư gấp trăm lần.
Nó đang nhắc nhở tôi, Phí Kinh Súc đã tổn thương tôi.
Có lẽ… chẳng hề có hiểu lầm nào cả.
Sau này, ấy thật sự đã người khác, phản bội tôi.
Tôi , từng chữ từng câu rõ ràng:
“Có lẽ, dành cho em chỉ có hạn mà thôi.”
Anh vô thức lắc đầu phủ nhận.
Nhưng ngay giây sau, điện thoại của đột nhiên reo lên.
Thấy tên lưu trong danh bạ là “Bảo Bối”, sắc mặt lập tức cứng đờ, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu.
Như thể vừa bị sét đánh giữa trời quang.
Anh ngơ ngác đứng đó, mất cả nửa ngày không nhúc nhích, trong mắt tràn ngập sự hoảng hốt và không dám tin.
Tay run rẩy bấm nút nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ run rẩy:
“Chồng ơi, đang ở đâu ?”
Phí Kinh Súc: “!!!”
Anh thực sự đã phản bội tôi.
Đó là sự thật không thể chối cãi.
Phí Kinh Súc không thể chấp nhận điều đó, với , đây là cú sốc quá lớn.
Anh cuống quýt cúp máy, như thể không dám đối diện với tôi, vội vàng chạy trốn khỏi phòng bệnh.
9
Tôi chằm chằm về phía cửa phòng bệnh, lặng lẽ cúi mắt xuống.
Nhưng cảm giác đau đớn trong lòng lại chẳng hề vơi bớt.
Chớp chớp mắt để xua đi cảm giác cay xè, tôi quay đầu Đại Bảo và Nhị Bảo.
Gương mặt non nớt của Đại Bảo hiện lên vẻ trầm tư, đôi mắt đầy nghi hoặc.
Nhị Bảo thì như đang vướng phải một bài toán hóc búa, gãi đầu gãi tai liên tục.
Trông nhóc ngốc nghếch đến mức buồn .
Trong lòng Nhị Bảo, trai là người thông minh nhất.
Thế nên, khi nghĩ mãi không ra, nhóc quyết định nhờ đến trai.
“Anh ơi, CPU của em hình như cháy rồi.”
Đại Bảo nhướng mày, thốt ra một câu khiến Nhị Bảo xấu hổ tột cùng:
“Em có cái đó à?”
Nhị Bảo: “…”
Nhị Bảo đỏ bừng mặt, tức giận phản bác:
“Đó không phải trọng điểm! Trọng điểm là em không hiểu gì cả!”
Đại Bảo: “Không hiểu cái gì?”
Nhị Bảo lập tức trở nên sinh , với trai:
“Chúng ta mới năm tuổi, mẹ sinh chúng ta cách đây năm năm đúng không?”
Đại Bảo gật đầu: “Đúng.”
“Vậy ba đã chết cách đây mười năm, ba chết năm năm rồi mẹ mới sinh ra chúng ta, chẳng phải điều đó có nghĩa là lúc tạo ra chúng ta, ba chẳng liên quan gì sao?
“Chuyện này… có gì đó sai sai nhỉ?”
Nhị Bảo xong lại gãi đầu.
Ánh mắt tràn đầy mong đợi trai, hy vọng có thể giải đáp thắc mắc.
Đại Bảo dường như cũng nhận ra điểm bất thường.
Như nghĩ đến điều gì, cậu bước tới, cất giọng ngọt ngào hỏi tôi:
“Mẹ ơi, ba thật sự không chết đúng không?
“Ba mẹ tổn thương, người khác nên mẹ mới ba đã chết phải không?”
Tôi ngây người một lúc, hai đứa trẻ con ngây thơ đang chờ câu trả lời của mình, nhận ra đã đến lúc phải thật với chúng.
Tôi khẽ gật đầu, với chúng:
“Xin lỗi nhé Đại Bảo, Nhị Bảo, là mẹ đã lừa các con.
“Đúng như Đại Bảo , ba không chết.
“Vì ba và mẹ đã chia tay, mẹ một mình sinh hai con, nên mẹ mới dối rằng ba đã qua đời.”
Hai đứa trẻ nghe xong không hề ồn ào hay tức giận, chúng tỏ ra rất hiểu chuyện.
Đại Bảo : “Mẹ ơi, mẹ nên cho chúng con biết chứ. Nếu biết ba là người như , chúng con sẽ không mong có ba nữa.”
Nhị Bảo tiếp lời: “Đúng mẹ, mẹ không cần xin lỗi chúng con đâu, chúng con sẽ không trách mẹ đâu.”
Hai đứa nhỏ đáng , hiểu chuyện khiến lòng tôi ấm áp.
Đại Bảo liếc đồng hồ thông minh trên tay, :
“Mẹ ơi, đến giờ đi học rồi, chiều tụi con về nhé.”
Tôi mỉm gật đầu: “Ừ, đi đi con.”
10
Vừa tiễn hai đứa nhỏ đi học, giúp việc mới ra khỏi nhà, thân tôi đã mang cơm đến.
Tôi kể cho ấy nghe toàn bộ chuyện xảy ra từ khi hai đứa nhỏ ôm “di ảnh” của Phí Kinh Súc trò chuyện trực tiếp với Thẩm Dự, đến chuyện chúng dắt đến bệnh viện gặp tôi.
Cả chuyện Phí Kinh Súc mười chín tuổi và Phí Kinh Súc hai mươi chín tuổi đã hoán đổi linh hồn với nhau.
Bạn thân tôi không tin nổi những chuyện hoang đường như .
Tôi mím môi, nhẹ giọng :
“Nhưng ấy thật sự giống hệt với Phí Kinh Súc trong trí nhớ của tớ.”
Cô ấy vừa đút tôi ăn, vừa hỏi:
“Bảo bối, cậu nghĩ thế nào?”
Tôi chậm rãi :
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
“Tớ không nghĩ gì cả, tớ chẳng nhớ gì cả, khi thấy ấy… tim tớ đau lắm.”
Bạn thân tôi suy nghĩ một lúc, phân tích:
“Là vì ta đã phản bội cậu, tổn thương cậu.
“Nhưng cậu không nhớ những tổn thương đó, trong đầu chỉ còn những kỷ niệm đẹp giữa hai người.
“Vì , cậu mới cảm thấy đau lòng và buồn bã.
“Nếu cậu nhớ lại tất cả những tổn thương ta đã ra, cậu sẽ không còn cảm thấy đau lòng nữa.”
Tôi im lặng, không lời nào.
Cô ấy nắm lấy vai tôi, tôi đầy dịu dàng, :
“Cho dù ta thật sự là Phí Kinh Súc mười chín tuổi cậu say đắm, thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng sau này ta đã người khác.
“Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, bây giờ điều quan trọng nhất là giữ tâm trạng thoải mái, điều trị cho thật tốt.”
Tôi khẽ gật đầu.
Cô ấy đúng.
Điều trị tốt mới là điều quan trọng nhất lúc này.
Bạn thấy sao?