Ba Cơ Hội – Chương 8

8

 

Đôi mắt Kỷ Ngữ thoáng hiện vẻ đắc ý.

 

Ngay giây sau, lại ngấn lệ, ra vẻ bị tôi bắt nạt: "Chị Xuân Huy, tổng giám đốc Hứa rằng sợ hôn lễ nhàm chán, nên em mới chiếu vài bức ảnh cũ để khuấy không khí."

 

Cô ta còn tỏ vẻ đáng thương thêm: "Em không biết chị sẽ giận như ."

 

"Hứa An!" Khuôn mặt Hứa An tái nhợt, "Kỷ Ngữ không phải loại người như em nghĩ đâu, em đừng với hôn lễ quan trọng như thế này."

 

Tôi không nể nang gì liếc xéo : "Anh thử dùng bộ não lợn của mình mà nghĩ xem, nếu trong lễ cưới của chúng ta em chiếu ảnh thân mật với người đàn ông khác và bảo là , chịu nổi không?"

 

"Làm những trò như thế này, không là đồ ngu thì cũng là kẻ đáng khinh."

 

"Còn thì..." Nhân lúc họ không để ý, tôi vượt qua Hứa An, túm lấy tóc Kỷ Ngữ, "đồ ngu đáng khinh!"

 

"Cô có biết tôi đã chuẩn bị cho đám cưới này bao lâu không, con khốn!"

 

"Aaa!" Trong tiếng thét chói tai của Kỷ Ngữ, tôi giáng xuống một cái tát.

 

Hứa An lập tức kéo chúng tôi ra, sửng sốt: "Xuân Huy, em đang ?"

 

Trong mắt những người quen biết tôi, tôi là người điềm đạm đến gần như nhu nhược.

 

Đừng là đánh người, ngay cả cãi nhau với người khác họ cũng chưa từng thấy tôi .

 

Thực ra là họ chưa bao giờ chạm đến giới hạn của tôi.

 

Tôi rộng lượng, có thể tha thứ cho rất nhiều sự phạm của người khác.

 

Những người đó không quan trọng.

 

Nhưng trái tim tôi cũng rất hẹp, chỉ chứa vài người.

 

Giờ thì ít đi một người nữa rồi.

 

Tôi lạnh: "Anh cũng là đồ đáng khinh."

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của họ, tôi bước đến màn hình lớn, tháo chiếc nhẫn đính hôn, mỉm rạng rỡ: "Chúc mừng tôi đi nào, hôm nay tôi đã quay lại cuộc sống độc thân, vì vị hôn phu cũ của tôi đã cùng với thư ký của ấy nát lễ cưới của tôi!"

 

"Hai người này sinh ra là để dành cho nhau, hãy cùng chúc phúc cho họ!"

 

Tôi vỗ tay.

 

Trong đám đông chỉ có vài tiếng vỗ tay lác đác.

 

Là những cùng phòng của tôi, mắt họ đỏ hoe.

 

Tôi mỉm với họ, tùy ý ném chiếc nhẫn đi, nâng váy lên và bước ra ngoài.

 

"Xuân Huy!" Hứa An hốt hoảng chạy theo nhặt lại.

 

Tôi không hề quay đầu lại.

 

Mỗi bước chân đều kiên định.

 

Khi ngồi vào taxi, chị tài xế tôi qua gương chiếu hậu, đưa cho tôi một gói khăn giấy: "Cô à, lau nước mắt đi, vì tên đàn ông tồi tệ đó không đáng đâu."

 

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã khóc.

 

Tôi lau nước mắt: "Tôi khóc là vì vui mừng đó chứ."

 

Bốn năm trước, tôi từng vỡ từng chút một xiềng xích của gia đình mình.

 

Kể từ ngày ấy, trên đời không còn Châu Dẫn Đệ nữa, chỉ có Châu Xuân Huy.

 

Hôm nay, tôi lại một lần nữa rời bỏ một mối quan hệ không tốt.

 

Quá trình không hoàn hảo.

 

Nhưng kết quả rất tốt.

 

—--

 

Khi Hứa An trở về, tôi đang thu dọn nốt đồ đạc của mình.

 

Hầu hết những thứ trong căn hộ đều là do Hứa An mua.

 

Tôi chỉ mang theo quần áo của mình.

 

Anh túm lấy va li của tôi, vừa bối rối vừa tức giận: "Em định đi đâu? Đám cưới hôm nay em đã tùy hứng lắm rồi, giờ lại định bỏ đi nữa sao?"

 

Tôi bình tĩnh : "Bỏ ra."

 

"Em rời khỏi đây thì còn đi đâu?"

 

"Anh không cần phải lo, tôi đã nhà rồi."

 

Mắt mở to: "Khi nào ?"

 

"Ngày hôm sau sinh nhật tôi."

 

Không chút do dự.

 

Ngay sau đêm bỏ mặc tôi và qua đêm chăm sóc Kỷ Ngữ ở bệnh viện.

 

Sáng hôm đó, tôi xin nghỉ để đi tìm nhà, ký hợp đồng vào buổi trưa và quay về công ty việc vào buổi chiều.

 

Tôi chưa bao giờ có ý định với Hứa An.

 

Có lẽ sâu thẳm trong lòng, tôi đã biết rồi sẽ có ngày này.

 

Hứa An hoàn toàn bối rối, vẻ mặt lộ rõ sự tổn thương và khó hiểu: "Tại sao?"
 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...