Ba Cơ Hội – Chương 6

6

 

"Anh khó chịu khi em thế, sao lại ? Hay lúc đó thực sự đang hẹn hò với ấy?"

 

Hứa An giận dữ: "Em linh tinh gì thế, chỉ là một bức ảnh thôi mà!"

 

"Hôm trước có vụ xả súng, bọn đều rất căng thẳng, ấy an ủi , còn kéo đi trượt tuyết. Trong ảnh có nhiều người, chỉ là thân với ấy nên chen vào chỗ đó thôi."

 

"Anh áp lực thì có thể với em mà."

 

Anh không chút do dự phản bác: "Nói với em có ích gì, em có thể đến gặp sao? Em lúc nào cũng bận, bận học, bận việc, bận kiếm tiền. Anh đứng thứ mấy trong lòng em? Nói với em, em có quan tâm không?"

 

Tôi đầy kinh ngạc, không dám tin những lời đó lại thốt ra từ miệng .

 

Tôi tưởng rằng hiểu, rằng tôi đang cố gắng vì tương lai của cả hai.

 

Tôi không phải là , tôi không còn đường lui nào cả.

 

Tôi không dám ngừng tiến lên.

 

Tôi luôn là người đầu tiên đến thư viện và người cuối cùng rời đi, mọi khoảng thời gian rảnh đều bị lấp đầy bởi công việc thêm.

 

Tôi muốn trả lại cho ba năm trăm ngàn tệ, để có thể đường hoàng đứng bên cạnh .

 

Năm ngoái, tôi đã nghiêm túc trao lại năm trăm ngàn đó cho , và đã nhận.

 

Tôi cứ nghĩ rằng hiểu tôi đang muốn lấy lại lòng tự tôn của mình.

 

Khi thấy tôi rơi nước mắt, Hứa An ngây người, khuôn mặt thoáng hiện vẻ hối hận sâu sắc: "Anh xin lỗi."

 

Tôi đẩy tay ra khi đưa tay tới gần.

 

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức khó thở.

 

Khi bầu không khí trong phòng khách gần như đông cứng lại, điện thoại của Hứa An reo lên.

 

Anh do dự liếc tôi, rồi vẫn đứng dậy và nghe máy.

 

Tôi nghe thấy giọng Kỷ Ngữ trong điện thoại: "Chân em đau quá."

 

Lưng Hứa An khựng lại trong giây lát.

 

Tôi nghe trả lời: "Đợi ."

 

Anh không thể đi.

 

Tôi ôm lấy ngực, yếu ớt : "Hứa An, em thấy không khỏe."

 

Nếu chịu quay lại tôi, chắc chắn sẽ thấy gương mặt tôi trắng bệch đến nhường nào.

 

Nhưng không quay lại.

 

Anh thậm chí không mang ô, lao ra ngoài và đóng sầm cửa: "Chúng ta cần bình tĩnh một chút!"

 

Cánh cửa vừa đóng lại, tôi đau đến mức ngã quỵ xuống sàn.

 

Trước mắt tôi tối sầm, tôi cảm nhận rõ ràng cái c//hế//t đang đến gần, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

 

Tôi không thể c//hế//t .

 

Tôi đã dùng hết sức để thoát khỏi đầm lầy của gia đình, có bằng cấp tốt, công việc mà tôi thích.

 

Tôi không thể c//hế//t ở đây.

 

Tôi cố hết sức bò qua lấy điện thoại, bấm số 120, lắp bắp báo địa chỉ.

 

Khi nhận xác nhận từ đầu dây bên kia, nước mắt tôi trào ra, nằm trên sàn nhà, tôi gọi cho Hứa An.

 

Xin , xin hãy nghe máy.

 

Anh không từng rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi em sao?

 

Tôi sợ phải một mình ở trong bệnh viện.

 

Nhưng hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, không nghe.

 

Cuối cùng, tôi đã từ bỏ.

 

—----

 

Năm lớp 12, do thiếu dinh dưỡng lâu dài cộng thêm áp lực học hành, tôi ngất xỉu khi chào cờ.

 

Mẹ tôi đến bệnh viện tôi một cái, câu đầu tiên là chửi mắng: "Ở nhà quần áo còn chất đống cả tuần chưa giặt, đừng giả bệnh để trốn việc!"

 

Nghe phải đóng viện phí, bà liền lén bỏ đi khi bác sĩ không để ý.

 

Hứa An đã chi trả toàn bộ viện phí cho tôi.

 

Vừa càu nhàu, vừa đặt bài kiểm tra mới phát hôm nay lên giường bệnh: "Có ở đây, em đừng lo gì cả!"

 

"Không phải khó nghe đâu, cha mẹ em thật là tệ bạc."

 

"Bệnh mà vẫn bảo mang đề thi qua, em là từ máu gà à, mà chiến đấu đến thế?"

 

"Nhanh ăn đi, dì giúp việc ở nhà hầm cho em nồi canh gà này, ngon lắm đấy, nếu không uống hết, sẽ lật mặt cho coi!"

 

Ngày nào cũng mang ba bữa đến cho tôi, cứ như là nhà mình, ngày nào cũng lui tới.

 

Ngày tôi xuất viện, tôi tăng hẳn năm cân.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...