Ba Cơ Hội – Chương 5

5

 

Nỗi đau lớn lao dâng trào trong lòng, tôi không thể thở nổi, chặt tay cầm lấy bức ảnh, cơ thể run lên không ngừng.

 

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời nặng nề đè xuống.

 

Đè nén đến mức khiến lưng tôi phải cong xuống.

 

Thì ra, ở nơi tôi không thấy, họ đã từng thân thiết như thế.

 

Điều đó khiến cho tất cả sự giả vờ, tự dối lòng của tôi thời gian qua trở nên thật nực !

 

Ánh mắt Bùi Gia Ngôn thoáng chút thương tôi: "Khi học năm hai, mối quan hệ của họ rất tốt. Tôi từng nghe Hứa An có ở trong nước, không ngờ lại là ."

 

Giọng tôi khàn đặc: "Tại sao lại cho tôi biết?"

 

Rõ ràng có thể giả vờ như không biết gì.

 

Tôi đã từng thấy những người biết mình ngoại chọn giả mù ngơ, tạo thành một liên minh bí mật.

 

"Tại sao không thể chứ?" Đôi mắt đen của ẩn sau cặp kính lóe lên một tia khó hiểu. "Tôi từng nhắc nhở Hứa An rằng là sai."

 

Thấy tôi không gì, thoáng vẻ hối hận, khẽ nhíu mày: "Có phải tôi không nên với không?"

 

"Không, tôi rất cảm ơn . Anh có thể gửi bức ảnh này cho tôi không?"

 

Ngón tay lướt nhẹ, bức ảnh gửi đến, rồi bổ sung thêm một câu không ngẩng đầu lên: "Đừng để những thứ này ảnh hưởng đến công việc."

 

—-

 

Đợi đến khi Hứa An về, tôi ngồi nhớ lại bốn năm đại học, xem thử có khi nào ấy bộc lộ dấu hiệu lơ đễnh mà tôi bỏ qua hay không.

 

Câu trả lời là có, tôi chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó.

 

Tôi hoàn toàn tin tưởng .

 

Lúc mới ra nước ngoài, cầm thời khóa biểu của tôi, gọi điện cho tôi bất cứ khi nào có cơ hội.

 

Những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng có thể kể say sưa.

 

Không biết từ khi nào, những câu chuyện của chúng tôi ngày càng ít đi.

 

Khi về nước gặp tôi, cả hai nhau chẳng nổi một tiếng, không thể tìm ra nổi một giờ để chuyện.

 

Khi đó tôi đã rất lo lắng.

 

Tôi tự hỏi liệu có phải trải nghiệm khác nhau quá nhiều khiến chúng tôi dần mất đi tiếng chung?

 

Như thế này chúng tôi có thể tiếp tục không?

 

Tôi ra nỗi lo lắng của mình, Hứa An an ủi rằng có thể ngồi im lặng bên tôi đã là hạnh phúc lớn nhất.

 

Nhưng đôi khi tôi tỉnh dậy giữa đêm, thấy thật vui vẻ khi điện thoại.

 

Thậm chí có lần trường xảy ra xả súng, lúc tôi đến lớp sáng sớm, vô thấy tin tức mà hoảng sợ chạy ra hành lang gọi điện cho .

 

Khi đó bên kia đang là khoảng chín giờ tối, Hứa An không nghe máy.

 

Anh ấy có gặp chuyện không?

 

Tôi bị nỗi sợ hãi viễn tưởng do chính mình nghĩ ra cho run rẩy, ngồi thu mình lại và không ngừng gọi.

 

Cùng lúc đó, tôi tìm cách thủ tục xin visa gấp.

 

Một tiếng sau, cuối cùng nghe máy, giọng khàn khàn, rằng ngủ quên mất.

 

Anh không gặp nguy hiểm gì, sợ tôi lo lắng nên không muốn với tôi.

 

Sau khi cúp máy, trong lòng tôi đầy trống trải.

 

Ban đầu, chỉ cần bếp bị bắn dầu một chút, đã gọi cho tôi, than thở cả nửa giờ.

 

Từ khi nào tôi không còn là người để chia sẻ mọi điều nữa?

 

Tôi cũng không nghĩ đến, liệu âm thanh nước chảy trong nền có nghĩa là gì không?

 

—----

 

Hứa An trở về vào nửa đêm.

 

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, dường như nhận ra điều gì đó, vô thức muốn lùi lại.

 

Hành này như mũi dao đâm vào mắt tôi.

 

Anh cũng biết hành này có bao nhiêu kỳ lạ, cố gắng ra vẻ bình thường: "Sao em còn chưa ngủ?"

 

"Hôm nay đưa ai đi dự tiệc ?"

 

Hứa An tức giận: "Em lại suy nghĩ linh tinh!"

 

"Là em nghĩ nhiều, hay là đang chột dạ?" Tôi đặt bức ảnh đã in lên bàn.

 

Anh nhướng mày, giật lấy bức ảnh: "Sao em lại có ?"

 

Tôi muốn không nổi, hỏi một cách cứng nhắc: "Điều đó quan trọng sao?"

 

Phản ứng đầu tiên của là chất vấn, chứ không phải giải thích.

 

Hứa An xoa xoa mũi: "Chỉ là một bức ảnh chung, em gì mà căng thẳng ?"

 

"Nếu em có một bức ảnh ôm một người đàn ông thời đại học, sẽ thế nào?"

 

Anh không đợi tôi xong, mặt tối sầm, ngắt lời gay gắt: "Không thể nào!"

 

Lồng ngực phập phồng dữ dội.

 

Chỉ đã giận đến thế.

 

Đúng là tiêu chuẩn kép đến cùng cực.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...