Ba Cơ Hội – Chương 4

4

 

Ngay sau đó, thở dài, giơ tay đầu hàng, cố gắng dùng giọng điệu cợt để lấp liếm: "Xin lỗi vợ, đã lừa em. Anh và Kỷ Ngữ là học đại học. Cô ấy từng giúp đỡ ở nước ngoài. Giờ người thân ấy đều ở nước ngoài, đêm qua bị gãy xương phải nằm viện, không có ai chăm sóc, nghĩ là nên qua xem sao."

 

"Vậy tại sao không với em?"

 

Anh xòa: "Anh chỉ sợ em nghĩ ngợi thôi mà."

 

Anh biết rõ rằng chính vì giấu tôi mọi chuyện nên tôi mới suy nghĩ nhiều.

 

"Anh ấy thư ký vì năng lực, hay vì cảm bè?"

 

Bốn chữ cuối, tôi cố nhấn mạnh.

 

"Dĩ nhiên là vì năng lực rồi, hoàn toàn không có ý đồ gì cả. Vợ ơi, tin đi!"

 

Anh không biết rằng, khi những lời đó, khóe miệng vô thức co giật.

 

Tôi hiểu quá rõ về .

 

Những dấu hiệu nhỏ nhặt của sự dối trá nơi tôi đều tường tận.

 

Hứa An đã từng với tôi ba lần rằng: “Có ở đây.”

 

Và tôi đã cho ba cơ hội, bất kể gì quá đáng, tôi đều tha thứ.

 

, tôi chọn giả vờ không thấy sự dối trá trong mắt , cố một người mù, yếu ớt ôm : "Tối qua là sinh nhật em, đã hứa sẽ luôn ở bên em, từ giờ không rời bỏ em nữa."

 

Hứa An thở phào nhẹ nhõm, : "Tuân lệnh!"

 

Thế , đã không .

 

Nửa tháng sau, lại bỏ rơi tôi.

 

-

 

Giờ chúng tôi sống ở căn hộ rộng rãi ở trung tâm thành phố do mua, không xa công ty chúng tôi việc.

 

Khi mới về nước, cương quyết đưa đón tôi đi vài lần.

 

Chẳng bao lâu, cả hai đều cảm thấy chịu không nổi.

 

Đường phố đông đúc quá.

 

Tôi thích đi xe đạp điện hơn, mười lăm phút là tới nơi.

 

Sau sự việc đêm sinh nhật, có lẽ muốn bù đắp, tự nguyện đến đón tôi tan .

 

Tôi không từ chối.

 

Chúng tôi đều cố gắng hàn gắn cái khoảng cách vô hình ấy.

 

Anh kiên trì nửa tháng.

 

Chiều hôm đó, nhắn tin báo có tiệc tối, không thể đến đón tôi.

 

Nhận tin nhắn, tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

 

Dù phải mặc áo mưa đi xe dưới cơn mưa, còn hơn là chúng tôi phải ngồi im lặng trong chiếc xe chật hẹp, cả hai đều hiểu ý mà không ra.

 

Việc cố bù đắp khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

 

Khi người ta nhận sự bù đắp là vì họ đã chịu tổn thương.

 

Tôi không muốn nhắc nhở tôi từng giây từng phút rằng, giữa tôi và những người khác, đã từng bỏ rơi tôi.

 

-

 

Ngày hôm đó, lúc tan , sếp đột nhiên gọi tôi lại.

 

Anh ấy vừa mới chuyển về đây cách đây một tháng. So với người lãnh đạo trước hài hước vui tính, ấy có vẻ điềm đạm và trầm ổn hơn nhiều.

 

Chúng tôi từng lén đếm, trong suốt một tháng ấy chỉ chưa tới mười lần.

 

Ngày ấy tươi nhất, là khi bộ phận vận hành cuối cùng cũng thay trà sữa cho cà phê trong bữa trà chiều.

 

Công ty chúng tôi không có thói quen thêm giờ, tôi lo lắng không biết liệu ấy có mang thói xấu từ công ty cũ về không.

 

Không ngờ, điều ấy hỏi là: "Thời gian này có phải trai đến đón không?"

 

Tôi không thích chuyện riêng tư với đồng nghiệp, đặc biệt là với sếp.

 

Tôi khéo léo đáp: "Chuyện này chắc không ảnh hưởng đến công việc của tôi đâu ạ."

 

Bùi Gia Ngôn gật đầu, sau đó giơ điện thoại ra, đưa tôi xem một bức ảnh: "Đúng , chỉ là trùng hợp thôi, tôi là đàn của Hứa An, chúng tôi từng cùng đi trượt tuyết."

 

Bức ảnh xuất hiện đột ngột trước mặt tôi, chỉ thoáng đã nhận ra đôi nam nữ thân thiết trên đó.

 

Cả hai mặc đồ trượt tuyết cùng màu.

 

Hứa An ôm Kỷ Ngữ vào lòng, nụ tươi sáng trên gương mặt, vẻ tự tin đầy kiêu ngạo mà luôn có từ thời niên thiếu.

 

Họ giống như một cặp đôi ngọt ngào hoàn hảo.

 

Vậy tôi là gì?

 

Một trò sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...