12
Tối hôm đó tôi đã báo với Bùi Gia Ngôn rằng mình đồng ý đi công tác nước ngoài.
Một là, đây là cơ hội tốt để phát triển bản thân.
Hai là, Hứa An và Kỷ Ngữ đã bầu không khí của thành phố này trở nên ngột ngạt, tôi muốn đi xa để hít thở không khí trong lành.
Khi tôi đang tất bật nộp đơn xin visa, một người từng dự lễ cưới kể rằng Hứa An và Kỷ Ngữ đang cãi nhau kịch liệt.
Hứa An cầu Kỷ Ngữ trả lại một triệu đầu tư vào studio của ta, và dọa sẽ kiện.
Kỷ Ngữ không có tiền, hết khóc lóc lại đòi tự tử.
Theo lý, nhà ấy có điều kiện tốt, đủ để cho du học, lẽ ra không đến nỗi như .
Người giải thích thắc mắc của tôi—
Kỷ Ngữ du học là nhờ trai cũ tài trợ.
Bạn trai cũ của ta rất giàu, không thiếu tiền.
Trước khi cưới, ta phát hiện Kỷ Ngữ đã qua lại với Hứa An sau lưng mình từ thời đại học, nên lập tức cắt toàn bộ trợ cấp, khiến ta phải lận đận tìm việc ở nước ngoài.
Kỷ Ngữ lại nhớ đến Hứa An.
Bạn tôi , Hứa An đúng là bị ta lừa.
Tôi mỉa mai: "Anh ta là đứa trẻ ba tuổi à? Tình nguyện cả hai bên mà."
Nếu phải chia số đòn , thì Kỷ Ngữ chỉ đáng ba mươi roi, còn Hứa An bảy mươi roi cũng chưa đủ để nguôi giận!
Vẻ trong sáng, vô tội mà gì?
Tôi với ấy: "Cảm ơn cậu , sau này chuyện của hai người họ không cần kể cho tôi nữa, tôi không quan tâm."
Nhưng vài ngày sau, tôi vẫn biết Hứa An đã kiện Kỷ Ngữ.
Cô ta không trả tiền, trở thành kẻ "không trả nợ đúng hạn" theo quy định.
—
Vài ngày sau, visa của tôi cuối cùng cũng cấp.
Trước khi ra nước ngoài, tôi nhận cuộc gọi từ một người của Hứa An.
Cậu ta vội vàng : "Chị dâu, mau đến bệnh viện đi, An bị ngộ độc rượu, đang cấp cứu!"
Cậu ta rằng sau khi chia tay với tôi, Hứa An uống rượu như uống nước.
Tôi cúp máy, thầm nhủ: "Không nghe lời đồn, không truyền lời đồn."
Ngày hôm sau, Hứa An như chẳng hề có chuyện gì, gọi cho tôi bằng điện thoại của : "Tiểu Châu, Tiểu Châu, nhập viện rồi. Em từng sẽ nấu ăn cho mỗi ngày mà, muốn ăn cháo em nấu."
"Cháo gì em nấu cũng thích, khi nào em đến đây, nhớ em, cứ tưởng mở mắt ra là thấy em…"
Anh cứ lảm nhảm, giọng dịu dàng nhớ nhung.
Tôi ngắt lời : "Đừng giả ngu nữa, Hứa An, những lời hứa quá hạn không còn giá trị gì."
Anh im lặng hồi lâu, rồi nghẹn ngào : "Em sẽ không bao giờ tha thứ cho nữa, đúng không?"
"Anh đã hủy hoại niềm tin của em vào ." Tôi thở dài, "Hơn nữa, em phải đi rồi."
Loa phát thanh vang lên lời nhắc nhở đến quầy soát vé.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng lớn, thở dồn dập: "Châu Xuân Huy, em định đi đâu!"
Tôi hừ một tiếng: "Đồ quê mùa cũng ra nước ngoài rồi."
Tôi cúp máy, tháo thẻ SIM ra.
Bước lên máy bay.
Và bước vào hành trình mới của cuộc đời mình.
Bạn thấy sao?