11
Đó là năm tôi học năm ba đại học.
Cũng vì chuyện đó mà tôi quyết tâm, cầm theo sổ hộ khẩu đã tách riêng, bỏ cái tên không một chút ý nghĩa tốt đẹp đã theo tôi suốt hai mươi mốt năm, đổi thành Châu Xuân Huy.
Xuân Huy, Xuân Huy, tôi muốn ánh mặt trời của mùa xuân cho chính mình.
Hứa An đã ở bên tôi, khuyến khích, ủng hộ và giúp đỡ tôi.
Thì ra, sau sự ủng hộ vô điều kiện ấy, là cảm giác tội lỗi vì đã phản bội tôi.
Hai tay tôi nắm chặt thành , cố kìm nén cảm giác ghê tởm dâng trào: "Hai người thật dơ bẩn."
Cô ta thản nhiên khinh miệt : "Cô có tư cách gì để chúng tôi? Hứa An ở nước ngoài lâu như , lần nào ấy cũng về nước thăm , có lần nào đi tìm ấy không?"
"Cô biết ấy áp lực vì rớt môn, biết ấy bị phân biệt chủng tộc, biết ấy bị cướp…"
Kỷ Ngữ càng càng giận dữ, như thể tôi đã điều gì xấu xa tày trời: "Khi ấy gặp khó khăn, người bên cạnh luôn là tôi, còn gì? Ngay cả vé máy bay cũng không muốn mua, chỉ biết hưởng thụ của ấy thôi!"
Tôi về góc phòng, nơi Hứa An ngồi, không biết đã nghe bao nhiêu: "Anh cũng nghĩ sao?"
Kỷ Ngữ ngạc nhiên quay sang theo ánh mắt tôi, sắc mặt tái nhợt.
Hứa An loạng choạng bước tới, cơ thể run rẩy.
Anh muốn điều gì đó, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tôi thực sự không hiểu: "Anh nghĩ em chỉ biết hưởng thụ của , đúng không Hứa An? Em thực sự chưa từng gì vì sao?"
Anh không hiểu những môn học chuyên ngành của mình, tôi đã thức trắng đêm xem video bài giảng, giúp tóm tắt giáo trình, rồi từng chút một giải thích cho .
Khi gặp phân biệt chủng tộc, dù không thể ở bên, tôi vẫn dành cả tuần để tìm tài liệu, viết một bài hướng dẫn ứng phó với phân biệt chủng tộc gửi cho .
Luận văn tốt nghiệp của mãi không có ý tưởng, là tôi đã cặm cụi nghiên cứu các thuật ngữ chuyên ngành, giúp sửa cấu trúc, sửa phần tổng quan…
Những gì tôi đã , trong mắt , lại trở thành "chỉ biết hưởng thụ sự quan tâm của ."
Tôi bằng ánh mắt xa lạ, như thể mới gặp lần đầu: "Hứa An, thật bẩn thỉu. Anh sao xứng với tôi?"
Tôi không có visa, chưa từng ngồi máy bay, những nơi đến tôi chỉ thấy qua sách vở.
Lúc mới bắt đầu xa, tôi vô cùng bất an.
Anh đã : "Khoảng cách có xa đến đâu cũng không thể phai nhạt của dành cho em. Hứa An chỉ mãi Châu Xuân Huy!"
Vậy mà đến năm thứ ba ở nước ngoài, lời hứa đó đã trở nên vô nghĩa.
Hóa ra, lời hứa chỉ có giá trị khi người ta còn .
Lời hứa quá hạn thì chỉ là mớ lời rác rưởi!
Tôi lạnh: "Hai người là cặp đôi hoàn hảo, cứ tự tiêu hóa đi, sao còn lôi tôi vào? Nếu là không chịu nổi xa, không còn tôi nữa, muốn chia tay, chẳng lẽ tôi còn bám riết lấy sao?"
"Anh thật tự cao quá rồi, cũng đánh giá thấp tôi quá. Nếu thật là không chịu nổi đơn mà ngủ với một đống rác như , tôi sẽ bắt taxi chạy ngay!"
Tôi bỏ lại hai người họ mà rời đi, chỉ cần thêm một giây cũng sợ phát nổ.
Bạn thấy sao?