10.
Ngực tôi khẽ thắt lại. Còn chưa kịp phản ứng thì Trần Văn đã dời mắt, lười biếng : “Đi thôi, đi với tôi tới phòng y tế một chuyến.” B a,p c,ai d a.ng ye,u
“Tí vết thương có tí tẹo mà cũng đòi đi phòng y tế?” Tôi nhíu mày cậu ta, “Cậu yếu ớt từ khi nào thế?”
Trần Văn nghiêm túc đáp: “Đi khám không phải vì môi, mà là để chữa vết thương lòng do cậu ra.”
“…”
Vừa bước vài bước, sân thể dục bỗng rộ lên tiếng hét. Tôi và Trần Văn cùng ngoái đầu — chỉ thấy một cậu con trai đang bế bồng một theo kiểu công chúa, vừa nhấc vừa xoay vòng vòng giữa sân.
Chắc là vừa tỏ thành công.
Tôi chăm rồi phân tích: “Chắc là cậu ấy thắng trận nên nhân cơ hội tỏ luôn?”
“Thế thì tỷ lệ thành công có cao không?” – Trần Văn như đang suy nghĩ nghiêm túc.
“Cũng hên xui lắm, chắc chắn không áp dụng với tất cả con đâu.”
Trần Văn im lặng, tôi với cậu ta tiếp tục đi về phía phòng y tế. Vừa bước chân vào thì ngoài trời bắt đầu mưa. Từng hạt mưa nhỏ như kim rơi lộp độp, mặt đất ướt rất nhanh.
Tôi ra cửa, cảm thán: “Hôm nay mình may thật sự.”
Trần Văn kéo tôi vào trong thêm chút nữa, rồi tự đi lấy thuốc bôi.
Cơn mưa đến nhanh mà cũng đi nhanh, mới vài phút đã tạnh. Nếu không phải mặt đất còn in dấu ẩm ướt, tôi suýt tưởng lúc nãy chẳng hề có cơn mưa nào.
Tôi với Trần Văn đi dọc đường về ký túc xá, vừa đi vừa cãi nhau linh tinh. Đủ chuyện trên trời dưới đất, càng càng không dừng lại .
“Cậu cái thằng bên lớp 1 á? Này, oan đấy nhé, tôi mà từng thích cậu ta bao giờ?”
Trần Văn khẽ , kiểu không biểu cảm: “Thế sao hồi đó cậu hỏi bài cậu ta, chứ không hỏi tôi?”
Tôi cực kỳ nghiêm túc đáp: Tại cậu học kém hơn người ta, cậu tự biết mà, đúng không?”
“Rõ ràng vào nhé, Đường Sa, ai học kém ai? Tôi cao hơn, đẹp trai hơn, rõ chưa?”
“…” Tôi nhạt: “Tôi đang tới điểm số. Cậu học dở hơn người ta.”
Trần Văn vừa bôi thuốc rồi dán miếng gạc vào vết trầy môi, mặt mũi trông không vui cho lắm: “Cậu thích người học giỏi à?”
“Không.” – Tôi đặt hai tay ra sau lưng, thật – “Tôi chỉ đúng sự thật thôi, tôi chưa từng thích ai cả.”
Nói xong lại thấy hơi chột dạ, lén liếc cậu ta một cái.
“Tôi nhớ hình như hồi cấp 3 cậu thích một bên lớp bên đúng không?” – Tôi chưa chờ cậu ta gì đã tiếp luôn – “Cậu còn viết cho người ta mấy chục bức thư tỏ cơ mà, lãng mạn thật luôn đấy.”
Câu cuối cùng tôi hơi mạnh miệng, giọng còn có chút… chua.
Trần Văn bật . Trong rừng vang lên tiếng ve kêu, hoà với tiếng của cậu ta thành một thứ âm thanh kỳ lạ.
“Này, Đường Sa.” – Cậu ta đổi chủ đề – “Cậu nghĩ, thích một người là thế nào?”
Tôi bỗng thấy tim mình đập mạnh. Gãi gãi đầu, tôi đáp chậm rãi: “Khó lắm… chắc là thứ không thể định nghĩa rõ ràng.”
“Chuẩn.” – Giọng Trần Văn nhẹ tênh – “Thích ấy mà, thì dễ lắm, ai cũng , mở miệng ra là xong. Nhưng nếu cậu từng thật sự thích ai rồi, cậu sẽ hiểu ‘thích’ nghĩa là gì. Chín chục bức thư? Vứt một cái là mất hết.”
Tôi sững người cậu ta.
Dáng cậu ta vẫn ung dung như thường, mắt thẳng về phía trước, mà ánh mắt lại như đang liếc tôi.
Trần Văn dừng một chút rồi tiếp: “Thích là một từ rất chân thành, lại hay bị những người giả tạo lợi dụng. Có người miệng thích, hễ gặp ai cũng ‘thích’. Cần nhớ, không phải ai cũng có . Nếu thích thật, thì phải dám theo đuổi.”
Tôi cúi đầu nghĩ ngợi: “Theo đuổi? Là theo kiểu gì?”
“Theo kiểu gì cũng .” – Giọng Trần Văn lười biếng, hơi nghiêng đầu tôi – “Chỉ cần đủ thật lòng, thì cuối cùng sẽ gặp người thật lòng. Như hồi nãy cậu thấy đấy, tỏ cũng là một cách theo đuổi .”
Nghe tới đó, tim tôi khẽ run, giả vờ bình tĩnh hỏi lại: “Nhưng nếu nhát quá, không dám thì sao?”
Không biết từ khi nào, hai đứa đã đi tới vườn sau ký túc. Vì mới mưa xong, đường vẫn còn ướt, trong không khí vương mùi hương hoa nhè nhẹ.
Bên cạnh gốc đa là một cây đèn đường, ánh sáng rọi xuống phủ lên mặt đất một màu vàng ấm.
“Có gì mà không dám ?” Trần Văn đứng nghiêng người, bóng cậu ta đổ dài dưới chân. Cậu ta nhướng mày tôi, rồi giơ tay lên, hai ngón tay giữa chạm vào thái dương, đưa nhẹ sang một bên — nụ rực rỡ.
Cậu ta mở miệng, giọng trầm khẽ, có chút nghịch ngợm, cũng có chút thật lòng: “Tôi mà. Trần Văn là người kế thừa chủ nghĩa cộng sản, còn Đường Sa là người của Trần Văn.”
Bùm.
Tôi mở to mắt cậu ta. Giống như vừa nghe nhầm điều gì đó không tưởng.
Trần Văn tôi từ trên xuống, cuối cùng cũng lộ sơ hở — ánh mắt có chút căng thẳng. Vài giây sau, cậu ta hỏi: “Cậu bị đứng hình rồi à?”
“Tôi… tôi…” Đúng là bị đứng hình thật, lắp bắp mãi mới phọt ra câu: “Tôi… không phải người kế thừa chủ nghĩa cộng sản sao?”
“…”
Trần Văn khẽ, khoác tay qua cổ tôi kéo vào lòng. Mùi hương trên người cậu ta bao trùm lấy tôi. Cậu ta cúi người xuống sát tai tôi, giọng khàn nhẹ, thấp đến mức như gãi qua vành tai: “Không phải cái đó, ý tôi là… tôi thích cậu, Đường Sa.”
“Thích lâu rồi, nhịn cũng đủ lâu rồi. Nên hôm nay tôi muốn hết ra, muốn theo cảm giác thật của mình.”
Tôi vẫn còn choáng: “Cậu… cậu bất ngờ quá đó…”
“Với cậu là bất ngờ.” – Trần Văn cúi đầu, đưa tay ra trước mặt tôi, lòng bàn tay mở ra, mồ hôi thấm ướt cả kẽ tay – “Thấy không, trời đất, tay tôi đổ đầy mồ hôi rồi.”
Tôi phì : “Vậy cái vẻ mặt bình tĩnh lúc nãy là giả hả? Thật ra hồi nãy căng thẳng lắm đúng không?”
“Không phải căng thẳng lắm.” – Trần Văn nhướng mày – “Là… cực kỳ căng.”
Thỉnh thoảng có người đi ngang, Trần Văn liền kéo tôi vào một góc tối: “Thế giờ, cậu định trả lời tôi chưa?”
Tôi cố gắng nhịn , mép vẫn hơi nhếch lên:“Tôi còn chưa chắc cậu có đủ thành thật không ấy.”
“Không đủ thành thật á? Được thôi, nghe cho rõ nè chuyện thích con bé lớp bên là xạo đấy, còn thư thì thật — tất cả là viết cho cậu. Là cậu đó, Đường Sa. Ai đồn bậy là chín mươi bức thế? Một trăm đàng hoàng nhé, không hơn không kém, vẫn còn nguyên trong nhà tôi đấy. Về tôi lấy cho coi luôn.”
Cậu ta một lèo như xả van, kiểu “tới luôn rồi, hết cho rồi khỏi quê”.
Tôi ngước lên, cậu ta chăm :“Trần Văn.”
Cậu ta nhẹ giọng đáp: “Sao?”
Tôi nghiêm túc : “Cậu giỏi thật đấy.”
“…”
Tôi thật lòng luôn. Một trăm bức thư cơ đấy! Tự dưng tôi tò mò, hỏi luôn: “Trong thư viết gì thế? Tôi muốn biết.”
Trần Văn gật gù, nhếch môi: “Chỉ tôi mới đọc.”
“…”
Cái đồ cáo già! Tôi cắn răng gật đầu: “Được, từ giờ cậu có rồi.”
Nghe thấy , Trần Văn lập tức dang tay ôm tôi vào lòng, ngực rung lên vì . Cười xong, cậu ta nâng cằm tôi lên, ánh mắt như đang phát sáng: “Cười đi Đường Sa, cậu đang một chàng trai cực kỳ đỉnh đấy nhé.”
Không, là tôi đang một người cực kỳ biết diễn.
Về đến ký túc, Hứa Thiên đã quay lại, đang cúi đầu đọc sách. Thấy tôi bước vào, ấy ngẩng đầu, gian: “Về từ buổi hẹn hò à?”
Tôi nghẹn họng: “Không có.”
“Còn chối? Nhìn mặt cậu đỏ y như mông khỉ ấy.”
“…”
Tôi ôm đồ vào phòng tắm tắm rửa. Đầu óc rối tung, lạ lùng là… lòng lại rất bình yên. Vừa nhắm mắt, hình ảnh Trần Văn lại hiện ra trong đầu.
Khốn thật. Cái tên này ảnh hưởng quá lớn đến tôi rồi.
Cuối tuần đến rất nhanh. Từ sáng sớm, tụi cùng phòng đã kéo nhau đi chơi hết. Tôi vẫn còn nằm bẹp trên giường cho đến khi bị điện thoại của Giản Cầm gọi đánh thức.
“Đường Saaaa! Cậu đang gì đấy hả!! Hôm nay hẹn nhau đi ôm mèo mà, cậu đâu rồi?!”
Tôi lồm cồm ngồi dậy, mơ màng : “Không đi nổi rồi… tới kỳ.”
“Trời đất ơi, thì uống nước ấm rồi nghỉ ngơi nha. Tớ với Ngô Tô đi trước nhé~”
“…”
Tôi suýt nhảy dựng lên vì tức: “Cậu còn có lương tâm không ?!”
Giản Cầm chưa kịp trả lời, bên kia có tiếng “Chị ơi~” vang lên. Tôi hiểu ngay, không thêm lời nào, tự giác cúp máy.
Vào WeChat, thấy Trần Văn cũng đã nhắn cho tôi.
Thomas: “Dậy chưa?”
Tôi ôm bụng uể oải trả lời: “Dậy rồi chưa tỉnh hẳn…”
Thomas: “?” Phản hồi gần như ngay lập tức.
Tôi nhấn vào avatar của cậu ta, tên tài khoản một lúc, rồi thoát ra, nhắn hỏi: “Nói thật đi, cái tên WeChat ‘Thomas’ này cậu dùng bao lâu rồi? Tôi tò mò mãi. Cậu có chấp niệm gì với nó à?”
Thomas: “Dịch ra là Thomas đấy.”
Tôi đáp: “Ừ rồi, rồi sao nữa?”
Tôi tưởng tượng ra Trần Văn lúc đó đang ngồi ngả lưng trên ghế, một tay lướt bàn phím, gõ tin nhắn kiểu cực kỳ thong thả.
Một lúc sau, cậu ta trả lời: “Không phải hồi xưa hai đứa mình mê phim hoạt hình ‘Thomas và các đầu máy’ lắm sao?”
“…”
Tôi phản bác ngay: “Tôi không có!”
“Đừng giả vờ. Hồi đó còn Thomas là chồng mình nữa cơ.”
Tôi suýt chửi thề: “Không thể nào! Không đời nào tôi gọi một cái đầu máy xe lửa là chồng mình!”
“Chấp nhận sự thật đi, Đường Sa. Hồi đó gu cậu dị thật sự.”
“…”
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại nhắn lại: “Vậy cậu lấy cái tên đó biệt danh tức là sao? Cậu còn dị hơn tôi á.”
Trần Văn gọi cuộc thoại bằng giọng nó lười biếng đặc trưng, vẫn cái kiểu giả vờ nghiêm túc đó: “Vì cậu thích Thomas nên tôi mới đổi tên WeChat thành , mức độ cảm phải gọi là đủ để ai nghe cũng rơi nước mắt ấy.”
Tôi mặt không cảm : “Ý cậu là, nếu tôi không rơi nước mắt thì tôi không phải người đúng không?”
“Không phải.” – Cậu ta khẽ, cái giọng cà khịa quen thuộc lại trồi lên: “Là tại cậu cứ tự gán vai mình thôi.”
“Cảm cái gì? Cái tên đó qua miệng cậu nghe xong ngu đi mấy phần luôn ấy. Sau này nếu có ai hỏi tên WeChat của cậu, đừng giới thiệu nữa, bảo luôn ‘tôi tên Thomas’ cho rồi.”
Bạn thấy sao?