Ba Bước Đến Gần [...] – Chương 7

Chương 7:

19.

Tôi vốn không định kể cho Mạc Tuân nghe, sợ ấy lo lắng.

Nhưng lúc tối ăn cơm cùng ấy, tôi lại nhận một cuộc gọi từ số lạ.

"Của ai ?"

Tôi dứt khoát tắt máy.

"Không quen, chắc là mấy cuộc gọi quấy rối thôi, lười nghe."

Lời còn chưa dứt, điện thoại lại đổ chuông lần nữa.

Mạc Tuân nhận ra có điều bất thường.

Anh ấy lấy điện thoại tôi, nghe máy.

Đầu dây bên kia là giọng đàn ông thô lỗ, vừa bẩn thỉu vừa ghê tởm.

"Có phải 100 một lần không? Nói gì đi chứ. Hay là muốn tăng giá?"

Tôi ngẩng lên, thấy sắc mặt Mạc Tuân từ đỏ chuyển sang trắng, rồi từ trắng thành đen kịt.

"Cậu lấy số này ở đâu?"

Mạc Tuân lạnh giọng hỏi.

Bên kia khựng lại một giây, rồi lập tức tắt máy.

Không khí xung quanh như tụt xuống dưới mức đóng băng.

Tôi tưởng Mạc Tuân sẽ tức giận, sẽ mắng tôi một trận.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.

Nhưng thứ tôi nhận lại là vòng tay dịu dàng của ấy.

"Tiểu bảo bối của chắc sợ lắm rồi nhỉ?"

Tựa đầu vào ngực cậu ấy, cảm nhận rõ ràng từng nhịp thở giận dữ.

Mũi tôi bỗng cay xè.

"Em không muốn phiền , em tưởng mình có thể tự xử lý ổn thỏa."

Mạc Tuân vuốt nhẹ tóc tôi: "Ngốc à, trai là để phiền đấy, không thì đương để gì?"

"Yên tâm đi, chuyện sau này cứ để lo."

20.

Mạc Tuân dẫn tôi đến gặp người họ hàng cảnh sát.

Nghe tôi kể sơ qua hình, ấy lập tức hiểu ra vấn đề.

Họ dùng cách nhận các cuộc gọi lạ để dụ đối phương đến một khách sạn.

Đúng kiểu "cá chui vào rọ".

Qua thẩm vấn, họ khai đã thấy số điện thoại của tôi trên một trang web người lớn.

Quảng cáo viết rất rõ: Nữ sinh trường X, 100 một lần, mỹ nhân trong sáng.

Người họ hàng của Mạc Tuân , muốn tìm ra kẻ đã đăng số điện thoại của tôi thì cần thêm thời gian.

Anh ấy bảo chúng tôi đừng quá lo lắng, có tin tức gì sẽ báo ngay.

Trên đường về trường, sắc mặt Mạc Tuân vẫn nặng nề.

"Anh đang nghĩ gì ?"

Tôi hỏi ấy.

Anh ấy liếc tôi, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp ch*t ruồi.

"Anh luôn cảm thấy chuyện này là do người quen của em ."

Tôi lập tức thấy lạnh sống lưng.

"Không thể nào đâu? Số của em cũng chẳng phải bí mật gì, ai muốn tra thì cũng ra thôi, đâu nhất thiết phải là người quen."

Mạc Tuân không đồng ý với tôi.

"Người không quen em thì để em gì?"

Tôi bĩu môi, chỉ tay về phía ấy.

"Anh đó?" Mấy thầm thương trộm nhớ đó."

Anh ấy bật , rồi xoa đầu tôi.

"Giờ này rồi còn ghen hả?"

"Không phải ghen, mà là phân tích logic đấy."

Anh ấy nhượng bộ: "Thôi rồi, cứ cho là đi. Dù sao thì, dạo này em không đi đâu một mình. Nếu có tiết không đi cùng , em cũng phải ở với người khác, càng đông càng tốt."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

"Anh sợ người đó sẽ ra tay trực tiếp với em sao?"

Trong mắt Mạc Tuân ánh lên vẻ lo lắng.

"Chúng ta đã báo cảnh sát rồi, hắn sẽ sớm phát hiện ra trang web có vấn đề. Đến lúc đó, có khi hắn sẽ liều lĩnh liều, nên nhất định phải cẩn thận. Nếu không bị cấm, thật muốn nhét em vào balo, mang theo bên người để bảo vệ cho chắc."

Tôi vòng tay ôm lấy cổ cậu ấy.

"Hiểu lòng rồi, thế là đủ."

"Vậy có nên thưởng cho không?"

Cậu ấy ghé sát mặt lại gần.

"Đương nhiên rồi."

Nói rồi, tôi kiễng chân lên, chủ hôn cậu ấy.

Sắp chạm vào má thì cậu ấy tinh nghịch quay đầu, đưa môi ra.

21.

Từ hôm đó, tôi trở thành đối tượng bảo vệ đặc biệt.

Mạc Tuân dùng một tháng tiền trà sữa để "mua chuộc" các cùng phòng của tôi, nhờ họ vệ sĩ khi cậu ấy không thể ở bên.

Dặn dò đủ điều, tuyệt đối không để tôi đi một mình.

Tôi vừa cảm thấy cậu ấy hơi quá, vừa thấy rất ấm lòng.

Bạn trai vừa đẹp trai vừa chu đáo như , đúng là tôi may mắn thật.

Một ngày trời âm u.

Lịch học của tôi và Mạc Tuân lại không trùng nhau.

Chỉ có thể lưu luyến trò chuyện qua WeChat.

Khi đi cùng thân mua đồ ăn vặt, ấy đột nhiên thấy xiên hồ lô đường trên phố đối diện.

Bảo tôi đứng trước cửa tiệm chờ ấy hai phút.

Trước khi đi, ấy nhớ đến lời dặn của Mạc Tuân, vẻ mặt lưỡng lự.

"Hay là, cậu đi cùng tớ đi."

"Mạc Tuân rồi, không rời cậu nửa bước."

Tôi đẩy nhẹ ấy: "Thôi nào, tớ lười qua đường lắm. Khoảng cách gần thế này, hơn nữa xung quanh toàn người, sẽ không sao đâu."

Sau đó, ấy chạy vụt qua bên kia với tốc độ nhanh nhất.

Lúc xếp hàng, vẫn không quên vẫy tay với tôi.

"Hây—"

Phía sau vang lên một giọng quen thuộc.

Quay đầu lại, tôi thấy Lâm Tư Giai mặc đồ đen, đang tiến lại gần.

"Chào, trùng hợp quá."

"Không trùng hợp đâu, Tư Niệm." Giọng ta lạnh nhạt, ngừng lại một chút: "Tôi đến đây là để tìm em."

Tôi cau mày: "Có chuyện gì sao?"

"Em đã bao giờ nghĩ, Mạc Tuân không tốt như em tưởng chưa?"

Tôi cảnh giác trừng mắt ta: "Anh muốn gì?"

"Anh ta còn qua lại với những khác."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...