Ba Bước Đến Gần [...] – Chương 6

Tôi hẹn gặp Mạc Tuân để tỏ .

Nhưng lại vô nghe cuộc trò chuyện của .

"Cậu mà không thích Tư Niệm, thì tôi theo đuổi ấy đấy."

Mạc Tuân lười biếng đáp: "Tôi ghét ta."

Từ đó, tôi đóng chặt lòng mình, giữ khoảng cách với .

Về sau, khi tôi đồng ý hẹn hò với người khác, lại xuất hiện đám.

Anh cúi đầu xuống, chạm trán vào trán tôi: "Anh ghét em thấp thế này, muốn hôn cũng mệt ch*t đi ."

Chương 1:

1.

Bị thân kéo đi xem trận bóng rổ.

Từ xa, tôi chạm mắt với Mạc Tuân đang đứng ở vị trí trung tâm.

Bạn thân huých huých tay tôi: "Wow, nam thần của cậu cũng ở đây kìa. Không đi đưa nước cho ấy sao?"

Mạc Tuân cong môi , nụ đầy mê hoặc.

Nhưng bên tai tôi vẫn vang vọng câu hôm đó bảo với : "Tôi ghét ta."

Giọng điệu mang theo chút khó chịu nhàn nhạt.

Tôi quay mặt đi, kéo tay thân hướng sang khán đài bên kia.

"Đừng linh tinh, mình đâu có xứng."

2.

Trận bóng rổ kết thúc.

Kết quả chẳng có gì bất ngờ.

Đội của Mạc Tuân đại thắng áp đảo.

có mất vài điểm vì lơ đễnh, thế nào cũng thấy đó chỉ là họ cố nhường đối thủ.

"Chán phèo, lần sau mình không thèm đi nữa."

Tôi than thở với thân.

Bỗng nhiên, một chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống trùm lên đầu tôi.

Mùi đàn hương nhàn nhạt.

Là áo của Mạc Tuân.

Tôi bực bội kéo áo xuống, vo thành cục ném trả lại .

"Anh bị gì ?"

Đám cùng đội bắt đầu ồn ào:"Ồ, Tuân ca bị mắng rồi!"

"Chắc lại chọc ai bực rồi hả?"

Mạc Tuân sầm mặt, ánh mắt lạnh đi khiến họ lập tức nín lặng.

Anh bước tới trước mặt tôi, định đưa tay xoa đầu, bị tôi chặn lại.

Khuôn mặt khựng lại, ánh mắt tối sầm đầy khó đoán.

"Xin lỗi nhé, phản xạ tốt quá mà."

Tôi liếc một cái, xoay người định bỏ đi,

Nhưng lại bị nắm chặt cổ tay không buông: "Đi với ."

Tôi giãy giụa, quay sang cầu cứu thân.

Cô nàng chẳng những không giúp mà còn hớn hở giơ tay ký hiệu "cố lên!" với tôi.

3.

Gần đến tòa giảng đường, tôi thật sự không muốn tiếp tục trở thành tâm điểm ý của người qua lại trong trạng thế này.

"Mạc Tuân, tôi đau rồi."

Anh như sực tỉnh, vội buông tay ra.

"Không sao chứ? Anh không cố ý."

Tôi tự xoay cổ tay, trừng mắt .

"Rốt cuộc muốn gì?"

Mạc Tuân cụp mắt xuống, ánh nghiêm túc.

"Tư Niệm, dạo này em có phải đang cố tránh mặt không?"

Tôi lảng ánh mắt đi: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi tránh gì?"

"Vậy sao dạo gần đây nhắn tin, em chẳng buồn trả lời?"

Tôi thở dài: "Bận quá, không có thời gian."

"Thật không?"

Tôi chạm mắt với ánh vô tội của Mạc Tuân, trong lòng ngọn lửa vô cớ bùng lên dữ dội.

"Mạc Tuân, biết tôi ghét nhất loại người nào không?"

"Loại nào?"

"Giả nhân giả nghĩa."

Giọng tôi bỗng cao vút, rõ ràng giật mình.

"Anh ghét tôi, OK, tôi sẽ tránh xa . Nhưng đừng vừa ghét tôi lại còn chạy tới dây dưa."

Tức giận, tôi dậm mạnh lên chân một cái.

Nhân lúc ôm chân rên rỉ, tôi lập tức quay đầu chạy mất.

Chương 2:

4.

Về đến ký túc xá, thân rõ ràng vẫn còn mong chờ tôi và Mạc Tuân sẽ có chuyện gì đó.

Tôi lôi cây kẹo mút đã chuẩn bị sẵn trong túi, nhét vào miệng ấy.

"Ngoan nào, đừng gì hết."

Rồi tôi trèo thẳng lên giường, kéo rèm lại.

Xung quanh dần yên tĩnh, cảm giác tủi thân trong lòng tôi lại bị phóng đại lên gấp bội.

Tôi thật sự không phải kiểu con dễ bị rung chỉ vì vài hành nhỏ.

Nếu không phải vì những "đặc quyền" mà Mạc Tuân dành cho tôi khi còn ngồi cùng bàn hồi cấp ba, sao tôi có thể hiểu lầm là mình có cơ hội ?

Ghét tôi mà lại đặc biệt kèm cặp tôi học hành?

Ghét tôi mà còn tặng quà cho tôi vào ngày Quốc tế Thiếu nhi?

Ghét tôi mà lại tổ chức sinh nhật cho tôi?

Ghét tôi mà mỗi lần chơi bóng rổ đều quăng áo khoác cho tôi giữ?

Ghét tôi mà chỉ uống nước do tôi đưa?

Càng nghĩ càng thấy bực.

Tôi lôi điện thoại ra, định kéo Mạc Tuân vào danh sách chặn.

Nhưng đúng lúc đó lại nhận một lời mời kết .

Lâm Tư Giai.

Nếu tôi nhớ không nhầm, đó chính là người hôm trước hỏi Mạc Tuân có thích tôi không.

Ngay sau đó, tin nhắn của Mạc Tuân cũng gửi tới: [Tư Niệm, rốt cuộc em bị sao ?]

Tôi lướt qua tin nhắn đó, không thèm để ý, rồi nhấn đồng ý kết với Lâm Tư Giai.

5.

Sáng hôm sau có lớp học tự chọn.

Tôi và thân dậy từ sáng sớm.

Bạn thân dậy sớm để trang điểm, còn tôi thì để kịp xuống căng tin ăn món bánh bao nhân rau thích.

Vừa bước xuống đến cổng ký túc xá, đã bị ánh mắt u oán của Mạc Tuân bắn trúng.

Tôi né người tránh đi, ta lại đuổi theo.

"Tư Niệm, hôm qua em kết với Lâm Tư Giai đúng không?"

Tôi thản nhiên đáp: "Liên quan gì đến ?"

"Em thích cậu ta à?"

Thật lòng mà , tôi còn chẳng nhớ rõ mặt ta trông như thế nào.

Nhưng đối mặt với câu hỏi truy vấn của Mạc Tuân, tôi không thể thật .

"Chẳng lẽ thích cậu ta?"

Mạc Tuân lập tức phủ nhận.

Tôi trợn mắt: "Thế thì liên quan gì đến ?"

Bị tôi chặn họng như , sắc mặt Mạc Tuân tối sầm lại.

Anh ta giữ chặt lấy cánh tay tôi, vừa định gì đó thì một bóng người chạy tới.

Là Lâm Tư Giai.

"Chào Tư Niệm."

Rồi ta quay sang chằm chằm Mạc Tuân.

"Không phải cậu cậu có việc phải ra ngoài trường sao? Sao lại ở đây?"

Mạc Tuân trông chẳng buồn để ý tới cậu ta.

Bàn tay đang giữ cánh tay tôi từ từ trượt xuống, nắm chặt lấy tay tôi.

"Quên đồ, quay lại lấy."

Nói xong, ta kéo tôi đi thẳng.

"Đi đâu? Tôi còn có tiết học đấy."

Mạc Tuân cau mày: "Trốn một buổi cũng chẳng sao."

"Tôi—không—đi."

Tôi dứt khoát từ chối.

Bầu không khí xung quanh chùng xuống đáng sợ, tôi chẳng mảy may bận tâm. Quay người định rời đi.

"Tư Niệm."

Mạc Tuân gọi với theo sau lưng tôi.

Tôi chẳng thèm quay đầu lại.

"Gì?"

"Thật sự không đi với ?"

Giọng ta nghe ra rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng tôi vốn không phải kiểu con dễ mềm lòng.

"Tôi không xứng!"

Tôi hét toáng lên một câu rồi thẳng bước rời đi.

6.

Lâm Tư Giai đuổi theo tôi suốt đường tới tận lớp học.

Chờ đến khi tôi ngồi vào chỗ, ta mới cẩn thận thò đầu qua hỏi nhỏ: "Em thích Mạc Tuân à?"

Tôi vừa cắn một miếng bánh bao, suýt chút nữa bị nghẹn ch*t.

"Ai, ai thích ta chứ?"

Anh ta vẻ hài lòng: "Vậy thì tốt."

Tôi: …

Thấy tôi không đáp lời, ta lại tiếp: "Thật ra tôi có hỏi ấy rồi, hai người từng là cùng bàn hồi cấp ba phải không?"

Mạc Tuân mà cũng kể mấy chuyện này á?

Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của tôi, ấy đâu phải kiểu người thích buôn chuyện với người khác cơ chứ.

Càng nghĩ tôi càng tò mò, nhớ lại những phản ứng của Mạc Tuân mấy ngày qua.

"Thế ta còn gì với nữa?"

"Có vẻ như cậu ấy không thích em."

Tôi: …

Tôi ậm ừ một tiếng: "Ồ."

"Không thích tôi thì nhiều người lắm, ta tính là gì chứ?"

Lâm Tư Giai tươi, để lộ hàm răng trắng đều.

"Tư Niệm, em thú vị thật đấy. Chúng ta nhé?"

Tôi nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng, gật đầu: "Được thôi, thêm thêm vui, sau này nhờ giúp đỡ."

Vừa dứt lời, ta lại toe toét.

Đúng lúc đó, giáo sư kẹp sách bước vào lớp.

Chúng tôi cũng lật sách ra chuẩn bị nghe giảng.

Suốt cả tiết học, thân của tôi không ngừng nhắn tin.

Cô ấy bảo ánh mắt của Lâm Tư Giai sắp dính chặt lên mặt tôi luôn rồi.

Thực ra không cần ấy , tôi cũng cảm nhận .

Cảm giác cực kỳ khó chịu.

, vừa hết tiết đầu tiên, tôi đã lấy cớ đi vệ sinh rồi lỉnh mất.

Chương 3:

7.

Vừa ra ngoài hít thở chưa mấy hơi, tôi lại trông thấy Mạc Tuân.

Anh ta thì trông rất bình thản.

"Tư Niệm, cố đợi em ở đây."

Nghĩ tới câu Lâm Tư Giai vừa "Mạc Tuân không thích tôi", tôi thấy bực bội ra mặt.

"Có chuyện gì không?"

Anh ta đưa ra một tay, nắm hờ thành nắm .

Tôi chẳng buồn nhúc nhích.

Anh ta kéo tay tôi ra, rồi nhẹ nhàng đặt nắm tay mình lên lòng bàn tay tôi.

Tay tôi vừa mở ra, một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ rơi xuống.

Khung cảnh quen thuộc đến lạ.

Hồi cấp ba, mỗi lần ta giúp tôi bổ túc toán, chỉ cần tôi giải đúng một kiến thức nào đó, ta sẽ thưởng cho tôi một viên kẹo.

Ban đầu tôi vốn không thích ăn kẹo. Nhưng bị ta kích thích lòng hiếu thắng kiểu này, lực bài không chỉ để ăn kẹo, mà còn để nhận lời khen từ ta.

Nhớ lần thi trước ngày Quốc tế Thiếu nhi năm đó, tôi 120 điểm toán.

Đã hẹn sẽ mời ta, người thầy tận tâm kia, một bữa ăn.

Kết quả là đến đúng ngày 1/6, ta lại đi trước một bước, mua cho tôi cả một túi kẹo đủ vị.

Lúc đưa cho tôi hộp kẹo gói đẹp đẽ, ta là muốn tặng tôi quà mừng lễ.

Tôi nhớ rõ khi đó, ánh mắt ta tôi không hề đơn thuần. Hóa ra… tất cả chỉ là tôi tự đeo kính lọc màu cho bản thân.

8.

Tôi lật tay, nhét viên kẹo trả lại cho ta.

"Tôi đâu phải con nít nữa. Với lại, tôi không thích ăn kẹo."

Nói xong, tôi vòng qua người ta mà bước tiếp.

"Tư Niệm."

Anh ta lại đuổi theo.

"Nếu em giận , ít nhất cũng phải cho biết lý do chứ? Thẩm phán tuyên án còn phải viết cả một đoạn dài lý do phán quyết cơ mà."

Tôi bật khinh miệt: "Mạc Tuân, đã đi khắp nơi không thích tôi rồi, tôi còn phải giải thích gì nữa?"

Mạc Tuân ngớ người.

"Khi nào với ai là không thích em?"

Hai giây sau, ta như chợt hiểu ra.

"Là Lâm Tư Giai với em à?"

Tôi lắc đầu: "Ai không quan trọng. Mạc Tuân, tôi - Tư Niệm, không phải kiểu con không rõ mọi chuyện, càng không phải loại bám dai không buông. Đã không thích thì tôi cũng không ép buộc. Từ giờ mỗi người một đường, thế là hợp lý rồi chứ?"

Lần này tôi đi thẳng, Mạc Tuân không đuổi theo nữa.

Tôi tự giễu mình.

Mỗi người khi đơn phương đều không tránh khỏi cái suy nghĩ tự lừa mình lừa người. Nhưng… một khi đã rõ, thì mọi thứ cũng kết thúc rồi.

9.

Chiều hôm đó, tôi cuộn mình trong thư viện đọc tiểu thuyết.

Bất ngờ nhận tin nhắn WeChat của nhỏ thân.

[Niệm Niệm, mau lên tường tỏ mà xem!]

Tôi tò mò mở lên xem thử.

Chiếm trọn màn hình là bức ảnh tôi đang gặm bánh bao.

Bên dưới là dòng chữ:

[Bạn học Tư Niệm, tôi thích em lắm, tôi nhé?]

[—— Lâm Tư Giai, khoa Tài chính]

Một cơn xấu hổ bùng lên từ tận đáy lòng tôi.

Nếu ta chọn tấm ảnh nào bình thường chút thì tôi cũng chẳng cảm thấy cả thư viện này như đang đổ dồn ánh mắt về phía mình thế này.

Tôi quay lại WeChat, nhấn vào avatar của Lâm Tư Giai.

[Hai phút, tôi muốn tấm ảnh đó biến khỏi tường tỏ .]

Anh ta như thể canh sẵn tin nhắn, lập tức trả lời ngay.

[Em thấy rồi à? Vậy em có thể đồng ý với tôi không?]

Tôi cạn lời.

[Chuyện đó để sau, cậu mau gỡ ảnh xuống cho tôi, mất mặt ch*t đi .]

Lâm Tư Giai gửi qua một icon dễ thương.

[Tôi thấy dễ thương thật mà, thiệt đó.]

Dễ thương cái đầu cậu… Không, bây giờ không phải lúc chửi người.

[Anh trai à, đại ca, mau gỡ xuống đi, tôi xin đấy.]

[Vậy tối 8 giờ, cậu đến KTV Trăng Khuyết nhé, không?]

Biết rõ là bị ép, tôi cũng đành chấp nhận.

[Anh gỡ rồi tôi sẽ đến.]

Rất nhanh, lời tỏ của Lâm Tư Giai trên tường biến mất như chưa từng tồn tại.

Nhưng những người đã xem qua rồi thì sao có thể coi như chưa từng xảy ra chứ.

Chương 4:

10.

Tám giờ tối, tôi kéo nhỏ thân cùng đi.

Đẩy cửa phòng karaoke ra, Lâm Tư Giai đã có mặt từ trước.

Anh ta đứng lên chào đón bọn tôi.

Mấy người phía sau ta đồng loạt huýt sáo trêu chọc.

Tôi và nhỏ chẳng thèm ngồi vào giữa như lời ta , mà chọn một góc khuất.

Lâm Tư Giai cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.

Lúc ta đến gần, tôi mới phát hiện trán và khóe miệng ta đều có vết bầm tím.

Tôi chỉ vào mặt ta: "Không sao chứ?"

Anh ta : "Đây có phải là em đang quan tâm tôi không?"

Tôi lúng túng rút tay về, không tiếp lời.

Dù sao tôi đến đây để từ chối lời tỏ của ta mà.

Lâm Tư Giai đứng dậy đi lấy đồ uống cho bọn tôi.

Bạn thân nhắc nhở, rằng nên từ chối sớm để thoát thân, đỡ để ta mấy chuyện vớ vẩn nữa.

Tôi đồng gật đầu.

Ngay lúc Lâm Tư Giai xách hai chai nước quay lại, cửa phòng bật mở.

Bóng dáng cao ráo của Mạc Tuân xuất hiện.

Ánh đèn lấp loáng quét qua gương mặt điển trai của ấy, khiến trông có phần âm u.

"Sao cậu lại đến đây?"

Nụ trên mặt Lâm Tư Giai lập tức biến mất, thay vào đó là sự đề phòng khó chịu.

Mạc Tuân không đáp, thậm chí không thèm liếc ta lấy một cái.

Anh ấy đi thẳng về phía tôi.

Ngay khi tay ấy sắp chạm vào tôi, cánh tay của Lâm Tư Giai chắn ngang giữa hai người.

"Mạc Tuân, cậu có ý gì đây? Hôm nay là tôi hẹn Tư Niệm."

Mạc Tuân cúi mắt liếc tôi một cái rồi sang Lâm Tư Giai.

"Đừng giở mấy trò vặt nữa, ấy sẽ không thích cậu đâu."

Lâm Tư Giai lạnh: "Làm sao cậu biết? Cô ấy không thích tôi, cũng chưa chắc đã thích cậu. Sáng nay tôi hỏi ấy, ấy không thích cậu."

Hai ánh mắt nóng rực cùng lúc đổ dồn về phía tôi.

Tôi vô thức co cổ lại, lí nhí: "Chính là người ghét tôi trước mà."

Mấy người của Lâm Tư Giai dường như cũng quen biết Mạc Tuân, liền bước lên can ngăn.

Nhưng sắc mặt Mạc Tuân càng lúc càng khó coi.

Anh ấy hất tay mấy người kia ra, bước tới bế thốc tôi lên rồi chạy đi.

11.

"Mạc Tuân, đừng điên nữa, thả tôi xuống!"

Tôi vừa vừa đá loạn trên vai ấy.

Có mấy cú tôi cảm giác rõ ràng mình đá trúng vào người ấy.

Nhưng ấy không kêu một tiếng, cũng chẳng thèm để tâm.

Chỉ dùng tay giữ chặt lấy đôi chân đang vùng vẫy của tôi, tránh khỏi bọn Lâm Tư Giai đang đuổi theo, rồi vòng ra cửa sau đi mất.

Rẽ vào con hẻm nhỏ bên đường, ấy cuối cùng cũng thả tôi xuống.

Ánh đèn lờ mờ hắt lên, phủ một lớp bóng tối lên đường nét gương mặt , khiến vẻ giận dữ vốn có càng thêm u ám.

Anh ấy cúi đầu xuống, lúc này tôi mới thấy rõ khóe miệng có một vết bầm tím, còn lấm tấm vệt m@u khô.

"Anh nghe lén tôi chuyện với Lâm Tư Giai à?"

Tôi quay mặt đi chỗ khác: "Muốn người không biết, trừ khi mình đừng . Ừ, tôi tôi ghét đấy."

Tôi liếc xéo ấy.

Giây tiếp theo, đầu ấy từ từ cúi xuống.

Đôi mắt đẹp ấy tôi, ánh ngày càng sâu lắng.

Rồi trán ấy chạm vào trán tôi.

"Anh ghét em thấp thế này, hôn cái thôi mà cũng mệt muốn ch*t."

Tôi: ?

Là cái kiểu 'ghét' này sao?

Tim tôi đập thình thịch, mặt đỏ bừng bừng.

"Ai thấp chứ..."

Tôi định phản bác, liền kiễng chân lên.

Kết quả lại đúng lúc hôn trúng môi ấy.

Tôi tròn xoe mắt ấy toe toét.

Vội vàng lùi lại, sau gáy đã bị giữ chặt, đẩy tôi về phía trước.

Lần này, ấy chủ hôn tôi.

Không giống như nụ chạm môi thoáng qua khi nãy.

Nụ hôn này, vừa dịu dàng vừa tỉ mỉ.

Ơ, môi ấy có vị kem ngọt ngào?

Đến khi hương vị ngọt ngào ấy tan đi, tôi mới bừng tỉnh mở mắt ra.

Mạc Tuân nhướng mày đắc ý: "Giờ còn dám không thích nữa không?"

12.

Tôi che hai má đang nóng bừng, quay lưng lại.

"Không phải không thích tôi sao? Vậy hôn tôi gì?"

Giọng Mạc Tuân mang theo ý vang lên bên tai tôi.

"Anh đâu có là không thích em. Hơn nữa, cho công bằng, là em hôn tôi trước đấy chứ."

"Tôi chỉ vô chạm vào thôi, ai bảo cúi đầu xuống gần như ?" Tôi cãi lại.

"Ai bảo em kiễng chân lên?"

Tôi: ...

Mạc Tuân tự nhiên nắm lấy tay tôi.

"Hôn rồi thì phải chịu trách nhiệm nhé."

Vừa vừa đan tay mình vào tay tôi, mười ngón tay siết chặt.

"Cô ngốc nghếch của tôi, sau này đừng dễ bị người ta xúi giục nữa nhé."

Tôi cố nén niềm vui trong lòng, cứng đầu đáp lại: "Cũng tại , chuyện cứ lấp lửng."

"Anh đâu có."

Mạc Tuân phủ nhận ngay.

"Là em không nghe hết đã bỏ đi. Tôi rõ ràng đã rõ với Lâm Tư Giai rồi."

Khi câu này, giọng lộ rõ vẻ bực tức.

"Thằng nhóc đó dám chơi xỏ ."

Lúc này tôi mới nhớ ra phải hỏi : "Anh đánh nhau với ta à?"

Tôi định xem thử vết thương của , cao quá.

Không tự giác lại kiễng chân lên, liền bị vòng tay ôm lấy eo.

Anh từ từ cúi đầu xuống, nở nụ gian xảo: "Vừa rồi hôn chưa đủ à? Muốn nữa không?"Đang lúc tôi vùng vẫy thì giọng của thân vang lên: "Niệm Niệm, ra là hai người ở đây!"

Quay đầu sang ấy, bên cạnh là Lâm Tư Giai với khuôn mặt u ám.

Chương 5:

13.

thân của tôi đảo mắt qua lại giữa tôi và Mạc Tuân, rồi che miệng trộm.

"Hai người... thành đôi rồi hả?"

Mạc Tuân nhanh miệng đáp trước: "Sớm biết có người ôm tâm tư xấu xa mà mơ tưởng, tôi đã phải dán nhãn chủ quyền từ lâu rồi."

Anh liếc mắt lườm Lâm Tư Giai: "Đừng giở mấy trò vớ vẩn nữa, không thì lần sau tôi lại cho cậu ăn đòn."

Mạc Tuân nắm tay tôi định rời đi.

Khi đi ngang qua, cánh tay tôi bị Lâm Tư Giai túm lại.

"Tư Niệm, không phải em không thích ta sao?

"Hai người thật sự ở bên nhau rồi à?"

Tôi gạt tay ta ra: "Xin lỗi, trước đây tôi với Mạc Tuân có chút hiểu lầm, giờ giải quyết xong rồi. Nhưng mà, dù tôi có thích ấy hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến . Anh không nên lừa tôi."

Lâm Tư Giai tự giễu: "Vậy tại sao tối nay em lại đồng ý đến đây?"

Tôi hết lời để : "Không phải dùng bài đăng trên tường tỏ để uy hiếp tôi sao? Hơn nữa, tôi vốn dĩ định tới để rõ với , giữa chúng ta không có khả năng."

Mạc Tuân siết chặt tay tôi, giọng đầy khó chịu: "Nghe rõ chưa? Không rõ cũng đừng đến phiền ấy nữa."

Trước khi đi, tôi nghe thấy Lâm Tư Giai lạnh lùng : "Tôi sẽ không từ bỏ đâu."

Một cảm giác bất an mãnh liệt len lỏi trong lòng tôi.

Sự thất thần của tôi không qua mắt Mạc Tuân.

Anh kéo tôi vào lòng: "Đừng lo, đã có ở đây."

Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt kiên định và đầy thương của .

Tôi chợt tò mò hỏi: "Khi nào bắt đầu thích em ?"

Anh cưng chiều xoa đầu tôi: "Tư Niệm, có lúc thật sự thấy em đáng ghét..."

Thấy mặt tôi hơi sa sầm, lập tức bổ sung:

"Chậm hiểu quá mức.

"Trừ em ra, từng nghiêm túc kèm cặp ai học chưa?

"Trừ em ra, từng tặng ai quà vào Ngày Thiếu nhi chưa?

"Trừ em ra, từng để nào đến gần chưa?"

Tôi sững người.

Thì ra những điều đó không phải là tôi tự mình đa , mà đúng là tín hiệu phát cho tôi thật.

Trong lúc tôi trộm, lại đưa tay ra đo khoảng cách giữa tôi và .

Hành đó gợi lên ký ức của tôi.

Hồi cấp ba, cũng thích tác này.

Tôi cứ tưởng đang khoe chiều cao.

"Đây lại là gì nữa?"

"Đếm xem, muốn hôn em phải mấy bước?"

Anh vừa vừa liếc mắt đầy ẩn ý.

"Chứ em nghĩ sao mà biết hôn em vất vả thế nào?"

Ánh sao dường như rơi vào đáy mắt , rực rỡ lấp lánh, mang theo cảm dạt dào.

14.

Cho đến khi quay lại ký túc xá, tôi vẫn còn dư âm trong đầu câu cuối cùng của Mạc Tuân.

Tôi hỏi sao không sớm với tôi.

Anh đỏ cả vành tai, lắp bắp không thành câu.

Nghe mãi mới bắt mấy chữ "sợ bị từ chối."

Tôi bụm miệng .

Thầm thích một người, có lẽ vốn dĩ đã mang chút tự ti, chẳng liên quan gì đến việc bản thân có xuất sắc hay không.

Trước khi ngủ, tôi nhận tin nhắn "Chó con chúc ngủ ngon" từ Mạc Tuân kèm biểu cảm đáng .

Cười nhắn lại, tôi chìm vào giấc mơ đẹp.

Đêm đó, tôi ngủ ngon và ngọt ngào chưa từng có.

Đến mức sáng hôm sau, cùng phòng gọi mãi mà tôi vẫn chưa tỉnh.

"Có chuyện gì thế?"

Tôi ngáp một cái, nheo mắt hỏi.

"Cậu lại bị đăng tên lên tường tỏ rồi."

"Hả?"

Tôi nhận lấy điện thoại từ tay nhỏ .

Tên tôi lại xuất hiện trên tường tỏ .

[Bạn học Tư Niệm, tôi thích em —— Lâm Tư Giai]

Ít ra thì còn đỡ hơn hôm qua, không đăng mấy tấm ảnh kỳ quái của tôi.

Đúng lúc này, điện thoại tôi reo lên, là Mạc Tuân gọi.

"Em ngoan, dậy chưa?"

Tôi cầm điện thoại gật đầu: "Ừ, bị dọa tỉnh luôn rồi."

"Chuyện của Lâm Tư Giai à?"

"Ừ, biết rồi hả?"

"Thằng nhóc này đúng là dai như đỉa." Giọng Mạc Tuân mang chút tức giận.

"Thôi kệ đi, mình đâu thể hạn chế tự do của người khác."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi : "Nhưng chúng ta có thể lấy độc trị độc."

Tôi cau mày: "Ý là gì?"

"Anh đang dưới ký túc xá của em, xuống đây rồi cho."

15.

Vừa bước ra khỏi cổng, tôi đã thấy Mạc Tuân đứng đối diện.

Anh như cây ngọc trước gió, tỏa sáng giữa ánh nắng ban mai.

Những đi ngang qua đều ngoái đầu .

Thật sự quá thu hút, đến mức hơi quá đà.

Đến tận lúc này, tôi vẫn có chút cảm giác như mơ.

Một chàng trai nổi bật thế này, lại trở thành trai tôi.

Tôi tít mắt, bước vào lòng .

"Anh trông buồn lắm à?"

Mạc Tuân nghi hoặc hỏi.

Tôi lắc đầu: "Không phải."

"Thế sao không khép miệng ?"

"Tại em vui, tóm rồi."

Mạc Tuân dùng chóp mũi chạm nhẹ lên trán tôi: "Em sớm đã tóm gọn rồi."

Tôi ôm thêm một lát, rồi chợt nhớ ra chuyện chính.

"Anh vừa lấy độc trị độc là sao?"

Mạc Tuân thần bí, lấy điện thoại từ trong túi ra.

"Còn nhớ tối qua muốn hôn em phải mấy bước không?"

Tôi lập tức thấy mặt mình nóng bừng.

"Nhắc lại chuyện đó gì?"

Mạc Tuân phớt lờ câu hỏi của tôi, tiếp tục : "Bước đầu tiên, cúi đầu xuống."

Nói rồi, vòng tay ôm eo tôi, nhẹ nhàng nhấc tôi lên.

"Bước thứ hai, em kiễng chân lên."

Tôi phối hợp kiễng chân theo.

Rồi, môi nhẹ nhàng chạm vào môi tôi.

"Tách ——"

Khoảnh khắc chúng tôi hôn nhau đã ghi lại rõ nét trong điện thoại của .

Chương 6:

16.

Nửa tiếng sau, WeChat của tôi nổ tung.

Toàn bộ đều là tin nhắn đến báo tin vui.

Tôi bị Mạc Tuân "bế lên tường tỏ , dùng chính tấm ảnh hai đứa hôn nhau.

Dòng caption kèm theo: Tình đôi bên cùng hướng về nhau.

Đây chính là cái gọi là 'lấy độc trị độct' của à?"

Mạc Tuân mặt mày đắc ý gật đầu: "Thế nào? Hiệu quả cực tốt, đúng không?"

Thật sự là .

Chẳng mấy ai còn ý đến bài tỏ của Lâm Tư Giai nữa.

Thậm chí có người còn khuyên ta xóa bài, bảo ta từ bỏ đi.

Mọi người gần như đều kéo sang bài đăng của Mạc Tuân.

Dù trong phần bình luận cũng có vài lời lẽ không hay từ mấy nàng thích ấy, phần lớn đều là lời chúc phúc.

Tôi giơ ngón cái lên với : "Anh à, giỏi thật đấy."

Anh bóp nhẹ cằm tôi, ghé sát lại: "Em có muốn giúp thêm một tay không?"

"Tính sao?" Tôi chỉ vào đôi môi đỏ của mình: "Hôn thêm cái nữa à?"

Anh nở nụ mê hoặc, môi lướt qua khóe miệng tôi: "Nghĩ gì thế?"

"Chỉ cần em vào dưới bài đăng của trả lời một câu thôi, phối hợp một chút cho chân thực hơn."

Tôi sờ sờ vành tai đã đỏ bừng, cúi đầu bắt đầu thao tác.

Sau khi tôi thêm bình luận, chuyện giữa tôi và Mạc Tuân càng xác thực rõ ràng hơn.

Lâm Tư Giai bên kia không thể diễn tiếp vở kịch độc diễn của mình nữa.

Đợi tôi và Mạc Tuân ăn sáng xong, ta đã xóa bài từ lúc nào.

17.

"Chiều nay có trận đấu giao hữu bóng rổ, em đến xem không?"

Bị ánh mắt mong chờ của Mạc Tuân chằm chằm, tôi đành nhún vai.

"Chiều em có tiết chuyên ngành rồi, không đi xem ."

Anh có chút thất vọng: "Tội ghê, có người đánh bóng mà không ai đưa nước rồi."

Tôi bật quá lên.

"Con đi xem đánh bóng chắc xếp hàng từ cổng trước tới cổng sau trường rồi, còn sợ không ai đưa nước sao?"

Mạc Tuân áp sát lại, đầu tựa lên vai tôi.

"Trước kia còn độc thân đã không dám nhận nước của họ, huống hồ giờ người ta là hoa có chủ rồi."

Tôi suýt nữa bị chọc ngất.

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc : "Rồi rồi, ngoan nào, lát nữa chị mua nước sẵn cho cưng rồi mới đi học nhé."

"Được thôi."

Anh cố ra vẻ hiểu chuyện lại đầy uất ức."Chị nhớ tan học đến sớm xem em nha."

Bày ra bộ dạng như vợ nhỏ bị ức hiếp.

Tôi không nhịn , cúi người hôn nhẹ lên trán .

Vừa rời đi, ánh mắt đã đầy vẻ ranh mãnh.

Thôi xong.

Tôi định chuồn lẹ, bị bắt lại dễ dàng.

"Chọc xong muốn chạy à?"

Thế là tôi bị kéo vào lùm cây nhỏ, hôn đến mức môi sưng hết lên.

18.

Đang học giữa chừng, điện thoại trong túi tôi rung liên tục.

Tôi tưởng là tin nhắn của Mạc Tuân,

Nhưng mở ra lại là hàng loạt tin nhắn từ những số lạ.

Nội dung ghê tởm và tục tĩu.

[Là đúng không? Có tiền là đi à?]

[Nghe 100 một lần, tôi trả 300 bao ba ngày, thì nhắn lại.]

[Em đẹp lắm, đi khách không? Nói tiền thì mất cảm nha.]

Ban đầu tôi tưởng là mấy tin nhắn rác gửi nhầm.

Nhưng khi mở WeChat, tôi phát hiện trong phần cầu kết cũng đầy mấy tin nhắn kiểu này.

Chuyện này không đơn giản.

Có người cố chơi xấu tôi.

Đang nghĩ ngợi, thì một cuộc gọi từ số lạ đến.

Tôi tắt máy ngay, chẳng bao lâu sau lại gọi tiếp.

thân thúc vào khuỷu tay tôi: "Sao không nghe máy?"

Tôi tiếp tục tắt, rồi đưa mấy tin nhắn đó cho ấy xem.

Cô ấy không tin nổi, lấy tay che miệng.

"Đồ biến thái thật sự chứ chẳng . Ai lại đem số điện thoại của cậu dán lên mấy cái quảng cáo bậy bạ ?"

Tôi lắc đầu, hạ giọng: "Không biết nữa, mình có đắc tội với ai đâu?"

Một lúc sau, như chợt hiểu ra điều gì đó.

"Tình địch, địch của cậu đó."

Hả?Cô ấy viết hai chữ Mạc Tuân lên giấy nháp.

"Con thích Mạc Tuân không ít đâu. Hôm nay hai người khoe cảm rầm rộ như , chắc chắn có người không vừa mắt cậu."

Dù cảm thấy ấy có lý, đối tượng nghi quá nhiều, biết tìm ai đây?

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định bỏ qua.

Chỉ đơn giản chặn hết những số điện thoại kiểu này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...