Chương 3:
7.
Vừa ra ngoài hít thở chưa mấy hơi, tôi lại trông thấy Mạc Tuân.
Anh ta thì trông rất bình thản.
"Tư Niệm, cố đợi em ở đây."
Nghĩ tới câu Lâm Tư Giai vừa "Mạc Tuân không thích tôi", tôi thấy bực bội ra mặt.
"Có chuyện gì không?"
Anh ta đưa ra một tay, nắm hờ thành nắm .
Tôi chẳng buồn nhúc nhích.
Anh ta kéo tay tôi ra, rồi nhẹ nhàng đặt nắm tay mình lên lòng bàn tay tôi.
Tay tôi vừa mở ra, một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ rơi xuống.
Khung cảnh quen thuộc đến lạ.
Hồi cấp ba, mỗi lần ta giúp tôi bổ túc toán, chỉ cần tôi giải đúng một kiến thức nào đó, ta sẽ thưởng cho tôi một viên kẹo.
Ban đầu tôi vốn không thích ăn kẹo. Nhưng bị ta kích thích lòng hiếu thắng kiểu này, lực bài không chỉ để ăn kẹo, mà còn để nhận lời khen từ ta.
Nhớ lần thi trước ngày Quốc tế Thiếu nhi năm đó, tôi 120 điểm toán.
Đã hẹn sẽ mời ta, người thầy tận tâm kia, một bữa ăn.
Kết quả là đến đúng ngày 1/6, ta lại đi trước một bước, mua cho tôi cả một túi kẹo đủ vị.
Lúc đưa cho tôi hộp kẹo gói đẹp đẽ, ta là muốn tặng tôi quà mừng lễ.
Tôi nhớ rõ khi đó, ánh mắt ta tôi không hề đơn thuần. Hóa ra… tất cả chỉ là tôi tự đeo kính lọc màu cho bản thân.
8.
Tôi lật tay, nhét viên kẹo trả lại cho ta.
"Tôi đâu phải con nít nữa. Với lại, tôi không thích ăn kẹo."
Nói xong, tôi vòng qua người ta mà bước tiếp.
"Tư Niệm."
Anh ta lại đuổi theo.
"Nếu em giận , ít nhất cũng phải cho biết lý do chứ? Thẩm phán tuyên án còn phải viết cả một đoạn dài lý do phán quyết cơ mà."
Tôi bật khinh miệt: "Mạc Tuân, đã đi khắp nơi không thích tôi rồi, tôi còn phải giải thích gì nữa?"
Mạc Tuân ngớ người.
"Khi nào với ai là không thích em?"
Hai giây sau, ta như chợt hiểu ra.
"Là Lâm Tư Giai với em à?"
Tôi lắc đầu: "Ai không quan trọng. Mạc Tuân, tôi - Tư Niệm, không phải kiểu con không rõ mọi chuyện, càng không phải loại bám dai không buông. Đã không thích thì tôi cũng không ép buộc. Từ giờ mỗi người một đường, thế là hợp lý rồi chứ?"
Lần này tôi đi thẳng, Mạc Tuân không đuổi theo nữa.
Tôi tự giễu mình.
Mỗi người khi đơn phương đều không tránh khỏi cái suy nghĩ tự lừa mình lừa người. Nhưng… một khi đã rõ, thì mọi thứ cũng kết thúc rồi.
9.
Chiều hôm đó, tôi cuộn mình trong thư viện đọc tiểu thuyết.
Bất ngờ nhận tin nhắn WeChat của nhỏ thân.
[Niệm Niệm, mau lên tường tỏ mà xem!]
Tôi tò mò mở lên xem thử.
Chiếm trọn màn hình là bức ảnh tôi đang gặm bánh bao.
Bên dưới là dòng chữ:
[Bạn học Tư Niệm, tôi thích em lắm, tôi nhé?]
[—— Lâm Tư Giai, khoa Tài chính]
Một cơn xấu hổ bùng lên từ tận đáy lòng tôi.
Nếu ta chọn tấm ảnh nào bình thường chút thì tôi cũng chẳng cảm thấy cả thư viện này như đang đổ dồn ánh mắt về phía mình thế này.
Tôi quay lại WeChat, nhấn vào avatar của Lâm Tư Giai.
[Hai phút, tôi muốn tấm ảnh đó biến khỏi tường tỏ .]
Anh ta như thể canh sẵn tin nhắn, lập tức trả lời ngay.
[Em thấy rồi à? Vậy em có thể đồng ý với tôi không?]
Tôi cạn lời.
[Chuyện đó để sau, cậu mau gỡ ảnh xuống cho tôi, mất mặt ch*t đi .]
Lâm Tư Giai gửi qua một icon dễ thương.
[Tôi thấy dễ thương thật mà, thiệt đó.]
Dễ thương cái đầu cậu… Không, bây giờ không phải lúc chửi người.
[Anh trai à, đại ca, mau gỡ xuống đi, tôi xin đấy.]
[Vậy tối 8 giờ, cậu đến KTV Trăng Khuyết nhé, không?]
Biết rõ là bị ép, tôi cũng đành chấp nhận.
[Anh gỡ rồi tôi sẽ đến.]
Rất nhanh, lời tỏ của Lâm Tư Giai trên tường biến mất như chưa từng tồn tại.
Nhưng những người đã xem qua rồi thì sao có thể coi như chưa từng xảy ra chứ.
Bạn thấy sao?