Chương 2:
4.
Về đến ký túc xá, thân rõ ràng vẫn còn mong chờ tôi và Mạc Tuân sẽ có chuyện gì đó.
Tôi lôi cây kẹo mút đã chuẩn bị sẵn trong túi, nhét vào miệng ấy.
"Ngoan nào, đừng gì hết."
Rồi tôi trèo thẳng lên giường, kéo rèm lại.
Xung quanh dần yên tĩnh, cảm giác tủi thân trong lòng tôi lại bị phóng đại lên gấp bội.
Tôi thật sự không phải kiểu con dễ bị rung chỉ vì vài hành nhỏ.
Nếu không phải vì những "đặc quyền" mà Mạc Tuân dành cho tôi khi còn ngồi cùng bàn hồi cấp ba, sao tôi có thể hiểu lầm là mình có cơ hội ?
Ghét tôi mà lại đặc biệt kèm cặp tôi học hành?
Ghét tôi mà còn tặng quà cho tôi vào ngày Quốc tế Thiếu nhi?
Ghét tôi mà lại tổ chức sinh nhật cho tôi?
Ghét tôi mà mỗi lần chơi bóng rổ đều quăng áo khoác cho tôi giữ?
Ghét tôi mà chỉ uống nước do tôi đưa?
Càng nghĩ càng thấy bực.
Tôi lôi điện thoại ra, định kéo Mạc Tuân vào danh sách chặn.
Nhưng đúng lúc đó lại nhận một lời mời kết .
Lâm Tư Giai.
Nếu tôi nhớ không nhầm, đó chính là người hôm trước hỏi Mạc Tuân có thích tôi không.
Ngay sau đó, tin nhắn của Mạc Tuân cũng gửi tới: [Tư Niệm, rốt cuộc em bị sao ?]
Tôi lướt qua tin nhắn đó, không thèm để ý, rồi nhấn đồng ý kết với Lâm Tư Giai.
5.
Sáng hôm sau có lớp học tự chọn.
Tôi và thân dậy từ sáng sớm.
Bạn thân dậy sớm để trang điểm, còn tôi thì để kịp xuống căng tin ăn món bánh bao nhân rau thích.
Vừa bước xuống đến cổng ký túc xá, đã bị ánh mắt u oán của Mạc Tuân bắn trúng.
Tôi né người tránh đi, ta lại đuổi theo.
"Tư Niệm, hôm qua em kết với Lâm Tư Giai đúng không?"
Tôi thản nhiên đáp: "Liên quan gì đến ?"
"Em thích cậu ta à?"
Thật lòng mà , tôi còn chẳng nhớ rõ mặt ta trông như thế nào.
Nhưng đối mặt với câu hỏi truy vấn của Mạc Tuân, tôi không thể thật .
"Chẳng lẽ thích cậu ta?"
Mạc Tuân lập tức phủ nhận.
Tôi trợn mắt: "Thế thì liên quan gì đến ?"
Bị tôi chặn họng như , sắc mặt Mạc Tuân tối sầm lại.
Anh ta giữ chặt lấy cánh tay tôi, vừa định gì đó thì một bóng người chạy tới.
Là Lâm Tư Giai.
"Chào Tư Niệm."
Rồi ta quay sang chằm chằm Mạc Tuân.
"Không phải cậu cậu có việc phải ra ngoài trường sao? Sao lại ở đây?"
Mạc Tuân trông chẳng buồn để ý tới cậu ta.
Bàn tay đang giữ cánh tay tôi từ từ trượt xuống, nắm chặt lấy tay tôi.
"Quên đồ, quay lại lấy."
Nói xong, ta kéo tôi đi thẳng.
"Đi đâu? Tôi còn có tiết học đấy."
Mạc Tuân cau mày: "Trốn một buổi cũng chẳng sao."
"Tôi—không—đi."
Tôi dứt khoát từ chối.
Bầu không khí xung quanh chùng xuống đáng sợ, tôi chẳng mảy may bận tâm. Quay người định rời đi.
"Tư Niệm."
Mạc Tuân gọi với theo sau lưng tôi.
Tôi chẳng thèm quay đầu lại.
"Gì?"
"Thật sự không đi với ?"
Giọng ta nghe ra rõ ràng là đang nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng tôi vốn không phải kiểu con dễ mềm lòng.
"Tôi không xứng!"
Tôi hét toáng lên một câu rồi thẳng bước rời đi.
6.
Lâm Tư Giai đuổi theo tôi suốt đường tới tận lớp học.
Chờ đến khi tôi ngồi vào chỗ, ta mới cẩn thận thò đầu qua hỏi nhỏ: "Em thích Mạc Tuân à?"
Tôi vừa cắn một miếng bánh bao, suýt chút nữa bị nghẹn ch*t.
"Ai, ai thích ta chứ?"
Anh ta vẻ hài lòng: "Vậy thì tốt."
Tôi: …
Thấy tôi không đáp lời, ta lại tiếp: "Thật ra tôi có hỏi ấy rồi, hai người từng là cùng bàn hồi cấp ba phải không?"
Mạc Tuân mà cũng kể mấy chuyện này á?
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của tôi, ấy đâu phải kiểu người thích buôn chuyện với người khác cơ chứ.
Càng nghĩ tôi càng tò mò, nhớ lại những phản ứng của Mạc Tuân mấy ngày qua.
"Thế ta còn gì với nữa?"
"Có vẻ như cậu ấy không thích em."
Tôi: …
Tôi ậm ừ một tiếng: "Ồ."
"Không thích tôi thì nhiều người lắm, ta tính là gì chứ?"
Lâm Tư Giai tươi, để lộ hàm răng trắng đều.
"Tư Niệm, em thú vị thật đấy. Chúng ta nhé?"
Tôi nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng, gật đầu: "Được thôi, thêm thêm vui, sau này nhờ giúp đỡ."
Vừa dứt lời, ta lại toe toét.
Đúng lúc đó, giáo sư kẹp sách bước vào lớp.
Chúng tôi cũng lật sách ra chuẩn bị nghe giảng.
Suốt cả tiết học, thân của tôi không ngừng nhắn tin.
Cô ấy bảo ánh mắt của Lâm Tư Giai sắp dính chặt lên mặt tôi luôn rồi.
Thực ra không cần ấy , tôi cũng cảm nhận .
Cảm giác cực kỳ khó chịu.
Vì , vừa hết tiết đầu tiên, tôi đã lấy cớ đi vệ sinh rồi lỉnh mất.
Bạn thấy sao?