Chương 1:
1.
Bị thân kéo đi xem trận bóng rổ.
Từ xa, tôi chạm mắt với Mạc Tuân đang đứng ở vị trí trung tâm.
Bạn thân huých huých tay tôi: "Wow, nam thần của cậu cũng ở đây kìa. Không đi đưa nước cho ấy sao?"
Mạc Tuân cong môi , nụ đầy mê hoặc.
Nhưng bên tai tôi vẫn vang vọng câu hôm đó bảo với : "Tôi ghét ta."
Giọng điệu mang theo chút khó chịu nhàn nhạt.
Tôi quay mặt đi, kéo tay thân hướng sang khán đài bên kia.
"Đừng linh tinh, mình đâu có xứng."
2.
Trận bóng rổ kết thúc.
Kết quả chẳng có gì bất ngờ.
Đội của Mạc Tuân đại thắng áp đảo.
Dù có mất vài điểm vì lơ đễnh, thế nào cũng thấy đó chỉ là họ cố nhường đối thủ.
"Chán phèo, lần sau mình không thèm đi nữa."
Tôi than thở với thân.
Bỗng nhiên, một chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống trùm lên đầu tôi.
Mùi đàn hương nhàn nhạt.
Là áo của Mạc Tuân.
Tôi bực bội kéo áo xuống, vo thành cục ném trả lại .
"Anh bị gì ?"
Đám cùng đội bắt đầu ồn ào:"Ồ, Tuân ca bị mắng rồi!"
"Chắc lại chọc ai bực rồi hả?"
Mạc Tuân sầm mặt, ánh mắt lạnh đi khiến họ lập tức nín lặng.
Anh bước tới trước mặt tôi, định đưa tay xoa đầu, bị tôi chặn lại.
Khuôn mặt khựng lại, ánh mắt tối sầm đầy khó đoán.
"Xin lỗi nhé, phản xạ tốt quá mà."
Tôi liếc một cái, xoay người định bỏ đi,
Nhưng lại bị nắm chặt cổ tay không buông: "Đi với ."
Tôi giãy giụa, quay sang cầu cứu thân.
Cô nàng chẳng những không giúp mà còn hớn hở giơ tay ký hiệu "cố lên!" với tôi.
3.
Gần đến tòa giảng đường, tôi thật sự không muốn tiếp tục trở thành tâm điểm ý của người qua lại trong trạng thế này.
"Mạc Tuân, tôi đau rồi."
Anh như sực tỉnh, vội buông tay ra.
"Không sao chứ? Anh không cố ý."
Tôi tự xoay cổ tay, trừng mắt .
"Rốt cuộc muốn gì?"
Mạc Tuân cụp mắt xuống, ánh nghiêm túc.
"Tư Niệm, dạo này em có phải đang cố tránh mặt không?"
Tôi lảng ánh mắt đi: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi tránh gì?"
"Vậy sao dạo gần đây nhắn tin, em chẳng buồn trả lời?"
Tôi thở dài: "Bận quá, không có thời gian."
"Thật không?"
Tôi chạm mắt với ánh vô tội của Mạc Tuân, trong lòng ngọn lửa vô cớ bùng lên dữ dội.
"Mạc Tuân, biết tôi ghét nhất loại người nào không?"
"Loại nào?"
"Giả nhân giả nghĩa."
Giọng tôi bỗng cao vút, rõ ràng giật mình.
"Anh ghét tôi, OK, tôi sẽ tránh xa . Nhưng đừng vừa ghét tôi lại còn chạy tới dây dưa."
Tức giận, tôi dậm mạnh lên chân một cái.
Nhân lúc ôm chân rên rỉ, tôi lập tức quay đầu chạy mất.
Bạn thấy sao?