Dường như ra suy nghĩ trong lòng ta, hắn từ tốn : "Ta không cần dùng nữ nhân để cân bằng chính trị triều đình, sau này cũng không cần phải lập tam cung lục viện."
Huống chi chúng ta đã có hài tử, đợi đến khi nó ra đời, ta sẽ tận tâm dạy dỗ nó, họ dù muốn ép ta lấy thêm người cũng không tìm lý do."
Hắn nắm lấy tay ta, trân trọng hôn lên đầu ngón tay.
"Chúng ta sẽ như những ngày ở trại ta hầu hạ đại tiểu thư ."
Tim ta chợt mềm nhũn một góc.
Hắn tiếp tục : "Hôm đó là do ta suy nghĩ không chu đáo khiến nàng rơi vào cảnh nguy hiểm, ta hứa, sau này sẽ không để điều đó xảy ra nữa."
Cố Nguyên Thừa càng áp sát gần hơn, vẻ mặt tủi thân, giọng mê hoặc: "Giờ đã có hài tử rồi, nàng vẫn không chịu cho ta danh phận sao?"
Càng áp sát, hơi thở càng quấn quýt vào nhau, trong tích tắc tiếp theo, hắn nhắm mắt định hôn lên.
Ta hàng mi dày của hắn, sống mũi cao thẳng, thẳng tay đánh một bạt tai.
Hắn mở mắt ra, sững người một thoáng, sau đó khóe môi khẽ cong lên, đuôi mắt hơi ửng đỏ.
Trông... có vẻ hưng phấn?
Hắn chằm chằm vào ta, đồng tử u tối như có ma lực, muốn hút ta vào trong đó.
Hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Buông tay ta ra, rồi lập tức giữ chặt gáy ta, cưỡng ép hôn lên.
"Đừng nghĩ..."
Ta vừa mở miệng, âm điệu đã bị nuốt mất.
Môi lưỡi quấn quýt, ta thở hổn hển đẩy hắn ra, hơi nóng bốc lên, đỏ bừng cả má.
Giọng hắn lầm bầm không rõ: "Chẳng phải nàng trêu ta trước sao?"
Ta thắc mắc, từ bao giờ mà mặt hắn dày thế?
Ở trong trại, đôi khi ta có trêu chọc hắn, lúc đó hắn còn đỏ cả vành tai, nếu trêu quá còn đỏ cả mặt.
Chắc chắn là bị Phó tướng Triệu Quân hư rồi.
15
Ta tiễn Cố Nguyên Thừa ra đến cửa, hắn im lặng một lúc: "Chúng ta không phải là phu thê sao? Phu thê chẳng phải nên ngủ cùng nhau sao?"
Ta khẽ nhếch môi, dùng lời của hắn để đáp: "Ngươi tính là phu quân của ta từ bao giờ? Chúng ta chưa bái đường, đương nhiên không tính là phu thê."
Cố Nguyên Thừa có vẻ lúng túng, đưa tay gãi gãi mũi.
"Vậy để ta đưa nàng về?"
Ta bật vì tức: "Ta tiễn ngươi ra, ngươi lại tiễn ta về phải không? Cứ thế mà hết cả đêm đi."
Hắn mặt không đổi sắc: "Ta không yên tâm để nàng về một mình."
Ta lạnh lùng sai tiểu đồng trong phủ đóng cửa, để Cố Nguyên Thừa ở bên ngoài.
16
Gấm vóc lụa là, châu báu trang sức ngày ngày gửi đến tướng quân phủ, còn bản thân Cố Nguyên Thừa lại nhiều lần phải chịu cảnh bị chặn ngoài cửa.
Vì thế, hắn chuyển hướng sang cha ta.
Cha ta bắt đầu ngày ngày không ở nhà.
Liên tục nửa tháng không thấy bóng dáng cha ta đâu.
"Thái tử điện hạ mời Tướng quân đến doanh trại huấn luyện binh sĩ."
"Thái tử điện hạ mời Tướng quân đi đánh mã cầu."
"Đây là thanh đao Thái tử điện hạ cho người dùng thiết tinh rèn đặc biệt tặng Tướng quân."
"Thái tử điện hạ vừa tặng Tướng quân một con hãn huyết bảo mã..."
"Thái tử điện hạ..."
Cuối cùng, trời vừa mờ sáng, ta chặn cha đang vội vã ra ngoài.
Cha ta ăn mặc tươm tất, tóc chải chuốt không sót một sợi, rõ ràng là cố ý chỉnh trang.
Thấy ta, ông ấy rõ ràng giật mình: "Khuê nữ! Sao con ra đây?"
Ông ấy luống cuống mắng Lục Y mau đưa ta về phòng: "Nhanh nhanh nhanh, sáng sớm là lúc lạnh nhất, bệnh thì sao?"
"Cha đi đâu ?"
Nghe , ông ấy ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt ngăm đen bỗng xuất hiện một thoáng đỏ ửng đáng ngờ: "Hôm nay Thái tử nhất định bắt ta đi cùng gặp Trưởng Công chúa."
Ta im lặng hồi lâu, nếu cha không muốn, e rằng tám con ngựa cũng không kéo cha đi, lấy Cố Nguyên Thừa cái cớ gì chứ.
Năm năm mươi tuổi, cha ta nở rộ mùa xuân thứ hai.
Ta không tiện ngăn cản, chỉ hỏi: "Vậy ra ngoài lúc này chẳng phải quá sớm sao?"
"Sớm ư?" Cha ta trời: "Trời sáng bảnh mắt rồi còn gì."
"..."
Bạn thấy sao?