Áp Trại Phu Quân [...] – Chương 5

"Khụ khụ, ta khi nào-" Sau khi hiểu ra hắn đang trêu chọc ta, ta lập tức đỏ mặt.

Không nhịn cao giọng : "Giờ thân phận của ngươi và ta cách biệt, bên cạnh điện hạ chắc không thiếu nữ tử, sao còn phải để ý chuyện quá khứ?"

Hắn chằm chằm ta, khó chơi : "Vậy nếu ta cứ muốn thì sao?"

Trong chớp mắt tiếp theo, chân ta rời khỏi mặt đất, thân thể nâng bổng lên, ta không nhịn kêu lên kinh ngạc-

"Thái tử phi của ngươi không ngại sao?"

Vừa xong, ta đã hối hận.

Đều tại cái đầu hư hỏng mà cha ta di truyền cho, hoàn toàn không nghe sai bảo.

Sắc mặt Cố Nguyên Thừa khựng lại: "Thái tử phi ở đâu ra?"

Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn chợt hiểu ra, khóe môi nở nụ : "À, ngươi đang về Trần Uyển Nhi? Yên tâm, nàng ta sẽ không biết đâu."

Đây là gì chứ? Là ngoại thất ư?

Cũng đúng thôi, giờ đây hắn đã là Thái tử, nuôi thêm một nữ nhân đâu phải chuyện gì khó khăn.

Cảm giác chua xót lan tràn trong lòng.

Hắn đặt ta lên giường, cởi sạch quần áo rồi nằm xuống bên cạnh, ánh mắt ẩn hiện nụ : "Ngươi đang ghen với ai ?"

Ta xoay người qua phía khác không hắn, kẻ không biết tốt xấu này vẫn tiếp tục áp sát, hơi thở phả vào gáy ta, một tay ôm lấy eo, hơi ấm bao trùm lấy ta.

Cảm giác chua xót trong lòng tan biến, thay vào đó là một cơn buồn nôn.

Khi Cố Nguyên Thừa lại một lần nữa áp sát, ta không kìm mà nôn khan.

Động tác ôm eo của hắn chợt khựng lại.

Hơi ấm rời đi, hắn ngồi dậy khoác áo: "Ngươi ghét ta đến sao?"

Bàn tay vẫn còn vương hơi ấm, hắn kéo ta ngồi dậy, chằm chằm vào mắt ta: "Thật sự ghét ta ư?"

Lòng bàn tay đẫm mồ hôi, ta ngẩn ngơ mười ngón tay đan chặt.

Định mở miệng giải thích, lại nhớ đến ánh mắt dịu dàng của hắn khi nữ nhân kia lúc ban ngày.

Phải rồi, giờ hắn là Thái tử.

Ta không gì nữa.

Hắn đứng dậy rời đi.

Ta vuốt ve bụng mình, cũng tốt.

Ngày nào hắn rũ lòng thương cho ta rời đi thì còn tốt hơn.

10

Trưởng Công chúa tổ chức yến tiệc thưởng hoa, thiệp mời đưa đến tay ta.

Có vẻ như Cố Nguyên Thừa cố ý để ta tiếp với người trong kinh thành, còn phái mấy người trang điểm đến.

Hoàng thượng vẫn chưa triệu kiến cha ta, không biết thái độ thế nào, tạm thời không thể đắc tội với Trưởng Công chúa, đằng nào cũng không tránh , cẩn thận một chút là .

Trưởng Công chúa sợ ta không tự nhiên, dọc đường giới thiệu các vị phu nhân tiểu thư cho ta.

Dù trong lòng họ có khinh thường ta đến đâu cũng không dám tỏ thái độ.

Trần Uyển Nhi cũng có mặt. Bên cạnh nàng ta có một vị ma ma, ánh mắt dừng lại trên bụng ta.

Mi mắt ta giật giật.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, nàng ta bất ngờ thân thiết gọi ta là muội muội, kéo ta chuyện riêng.

Trông mối quan hệ tốt đẹp vô cùng.

Bên cạnh vườn hoa trong Công chúa phủ có một hồ nước, Trần Uyển Nhi lên tiếng: "Có phải muội muội đã có thai rồi không?" Giọng nàng ta chắc chắn: "Thái tử điện hạ vẫn chưa biết."

Nàng ta nắm tay ta một cách khéo léo, từ bên ngoài, như thể ta đẩy nàng ta một cái bản thân ta cũng không đứng vững, cả hai cùng rơi xuống hồ nước.

Ta kinh hãi kêu lên —

Nước ao lạnh buốt thấm ướt xiêm y, hồ nước không sâu, đáy toàn là bùn cát, không tránh khỏi việc ngã sấp xuống.

Ta ra sức bảo vệ bụng, mượn dòng nước để giảm bớt lực va chạm.

Bụng vẫn hơi đau, sắc mặt ta tái nhợt.

Trần Uyển Nhi vẫy vùng trong nước nông: "Điện hạ mau cứu ta!"

Trong khoảnh khắc tiếp theo, ta rơi vào một vòng tay quen thuộc.

Cố Nguyên Thừa Trần Uyển Nhi vừa vớt lên bằng ánh mắt u ám, một cước đá tới.

Mọi người kinh hãi kêu lên, không ai dám tiến lên đỡ.

Trần Uyển Nhi đau đớn ngã xuống: "Sao ngươi dám?"

Sắc mặt Cố Nguyên Thừa hoàn toàn lạnh lẽo: "Tại sao bổn điện không dám? Tả Tướng thế lực lớn, lớn đến mức có thể vượt qua quyền lực hoàng gia sao? Ngươi không bằng về nhà xem, lúc này cha ngươi có phải đang bận đến..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...