Cha ta chiếm giữ một phương nhiều năm, của cải vũ khí tích lũy không ít, gia sản hùng hậu, thêm nữa dân chúng dưới núi cha ta che chở nhiều, để rõ sổ sách và an ủi lòng dân cũng phải mất vài ngày.
Ta gọi Phó tướng đang định rời đi: "Tướng quân tên gì?"
Hắn ta hành lễ với ta: "Mạt tướng Triệu Quân, là môn khách của Thái tử điện hạ, nương có việc cứ sai bảo."
... Là Thái tử à.
Là Thái tử sao? !
Cha ta thật biết bắt người.
Ta chắc là xong rồi, đường đường là Thái tử, bị cha ta lột sạch đưa lên giường ta, sau đó còn đuổi đi.
Ngày cha ta đuổi hắn đi, ta đang gì nhỉ?
Phải rồi, ta đang ăn hạt dẻ hắn đã bóc sẵn từ sáng, đứng một bên lạnh lùng .
Nghĩ đến vẻ lạnh nhạt của Cố Nguyên Thừa hôm nay, trong lòng ta lại lo lắng.
Hắn... sẽ không gì cha ta chứ?
Không , ta phải đi cầu xin.
Nhưng, giữa chúng ta là thế nào đây?
Hắn... sẽ không gì ta chứ?
"Thái tử điện hạ hắn..." tính chứ?
"Điện hạ lưu lạc dân gian nhiều năm, gần đây mới Hoàng thượng tìm về, vừa về kinh đã chấn , bất kể dung mạo hay tài học đều số một số hai trong kinh thành, vừa tìm về đã lập Thái tử, ở trong Đông cung, hiện chưa có thê thiếp, nương là người duy nhất khiến ánh mắt điện hạ dừng lại nhiều nhất từ khi mạt tướng đi theo điện hạ."
... Triệu Phó tướng nhiều thế sao?
Dừng mắt lại nhiều?
Chỉ e là muốn xé xác ta.
Ta im lặng một lúc: "Ta có thể gặp hắn không?"
Triệu Quân khó xử: "E là hơi khó." Rồi hắn ta đổi giọng ngay, hắn ta toe toét, để lộ hàm răng trắng: "Nhưng ta có thể giúp nương hỏi thử."
Nói xong hớn hở lui ra.
... ?
4
Trời dần tối, vẫn không nhận tin tức gì từ Triệu Quân.
Ta mở cửa lều, thử thăm dò tiến nửa bước thì ngay lập tức bị lính gác chặn lại.
Vì vạy ta rụt chân lại, nhỏ: "Ta muốn gặp Thái tử của các người, phiền các người thông báo."
Tên lính gác vô cảm: "Điện hạ đang bận rộn nhiều việc."
Ta cũng học theo vẻ vô cảm của họ: "Vậy ta muốn gặp Triệu Phó tướng."
Bọn họ nhau, vẻ mặt quái dị ta: "Triệu Phó tướng đã điều xuống núi an ủi dân chúng rồi."
Trong chốc lát, ta đã hiểu ra, không phải Triệu Quân không chuyển lời, mà là Cố Nguyên Thừa không muốn gặp ta.
Ta buồn bã quay về lều.
Lục Y đến an ủi ta: "Có lẽ là gia vẫn chưa xong việc, trong lòng gia vẫn nhớ đến tiểu thư."
Lời nàng ấy quá ảo, ta nghe cũng không tin.
Ngay lập tức, cửa lều vén lên, ta vừa ngẩng đầu đã thấy thân hình cao ráo đó.
Ta nín thở, mượn ánh nến hắn.
Vẫn là bộ áo bào đen đó, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị như sương giá phủ trăng, vạt áo bay theo bước chân, dáng vẻ vẫn như xưa, chỉ là vẻ sắc bén và ác liệt trong đôi mắt khác xa với Cố Nguyên Thừa của ba tháng trước.
Khi hắn đến gần, ta ngửi thấy mùi hương trên người hắn, trong mùi trầm hương có pha lẫn một chút... mùi máu tanh.
Sắc mặt ta thay đổi, đột ngột đứng dậy: "Ngươi đã gì cha ta?"
Thân thể vẫn còn yếu, đứng dậy quá nhanh khiến trước mắt tối sầm.
Cố Nguyên Thừa đỡ ta một cái, ta ngước mắt lên chạm vào đôi mắt của hắn, hắn ta với ánh mắt sâu thẳm, hồi lâu sau mới : "Ngươi không có gì muốn với ta sao?"
5
"Cha ta..." Đã bị ngươi gì rồi?
Câu chưa hết, sắc mặt Cố Nguyên Thừa đã đen như màu đêm đặc quánh.
Ta nuốt xuống nửa câu còn lại chưa xong, đổi giọng: "Hôm đó cha ta cũng không cố ý đuổi ngươi đi."
Vẻ mặt hắn mỉa mai: "Vậy thì là sao?"
Ta nghẹn lời, rồi, cha ta là cố ý đáy.
Ai ngờ tiểu bạch kiểm dùng đủ thủ đoạn hành hạ ta trên giường lại thoáng chốc biến thành Thái tử chứ!
Ta khô khan bừa: "Cha ta ra ngươi là rồng là phượng, về công hay tư đều không thể giam ngươi trong một góc trời nhỏ bé của trại này."
"Hiện giờ ngươi đã là Thái tử, quả nhiên những việc của cha ta ngày trước không có gì sai."
Bạn thấy sao?