Quay lại chương 1 :
Cánh tay đang ghì lấy vai phải ấy — là tay của cha Hải Hỉ.
Bàn tay mục rữa ấy gần như đang hòa tan vào da thịt Lưu Phi.
Thì ra, những gì Lưu Phi từng mơ — không phải mộng.
Ba mươi giây trước, Hải Hỉ đã gửi bức ảnh ấy vào nhóm chung của trường.
Mọi người ở hiện trường không ai để ý.
Chỉ có Lưu Phi — người vừa nhảy lầu — đã thấy.
Và quyết định… chết.
Khung cảnh ấy quá đỗi quen thuộc.
Tôi nhớ lại cảnh tượng ngày cha mẹ Hải Hỉ qua đời.
Hôm ấy, Hải Hỉ cũng từng một mình đứng trên nóc tòa nhà Tĩnh Viễn, bên dưới là một biển người hóng chuyện.
Chỉ khác là — hôm đó, ấy không nhảy.
Cô chọn cách lặng lẽ đi xuống bằng cầu thang, bước qua đám đông đang nhạo mình.
Chính vì thế, hôm nay…
Cô ta mới có thể đứng đây — khán giả.
6
Hôm đó, vài bức ảnh nóng bị lan truyền khắp trường.
Khi Hải Hỉ quay về ký túc xá từ khách sạn nhân tôi sắp đặt cho ta, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô tôi, như sắp bật khóc.
“Lâm Mẫn… tôi bị…”
Tôi giả vờ không nghe thấy, quay mặt đi.
Hải Hỉ đứng chết lặng tại chỗ, toàn thân run rẩy.
Lưu Phi tươi bước vào phòng, thấy dáng vẻ thất thần của Hải Hỉ, ta càng lớn hơn.
“Ôi chà, chẳng phải nữ chính trong scandal ảnh nóng của trường mình đây sao?”
Giọng điệu điệu đà của ta giờ nghe đặc biệt chói tai.
Tôi bịt tai, giả vờ như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.
Trịnh Ảnh cũng bật .
Hải Hỉ không hiểu gì, nước mắt vẫn chưa kịp khô, ngơ ngác Lưu Phi:
“…Cái gì cơ?”
Lưu Phi chỉ vào điện thoại.
Trịnh Ảnh chống cằm Hải Hỉ, cả hai trao nhau ánh mắt đầy ám muội.
Hải Hỉ ngập ngừng.
“Điện thoại tôi hỏng rồi, hết pin…”
Lưu Phi giả vờ ngạc nhiên:
“Ồ, chắc tối qua dữ lắm ha.”
“Lâm Mẫn, cậu đưa cho ta xem đi.”
Dưới ánh của Trịnh Ảnh và Lưu Phi, tôi miễn cưỡng mở ảnh ra, tay cứng đờ đưa cho Hải Hỉ.
Ngay khoảnh khắc thấy màn hình, Hải Hỉ hét thất thanh.
“Không phải! Không phải đâu!”
Tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
Tối qua Lưu Phi và Trịnh Ảnh đã bàn sẵn kế hoạch: tôi đưa Hải Hỉ đến một khách sạn nhân đã chuẩn bị sẵn.
Sau đó, Lưu Phi gọi vài người đàn ông tới, cưỡng hiếp ấy.
Họ chụp những bức ảnh nhục nhã nhất rồi phát tán khắp nhóm trường.
Hải Hỉ đổ sụp xuống sàn, vừa khóc vừa hét lên vì nhục nhã và phẫn nộ.
Trịnh Ảnh rút điện thoại ra, quay lại cảnh Hải Hỉ đang suy sụp.
Tôi đứng xa, không muốn lọt vào khung hình.
Quả nhiên, đoạn clip đó cũng lan truyền khắp trường.
Chiều hôm đó, Hải Hỉ leo lên nóc tòa nhà Tĩnh Viễn, tuyệt vọng xuống đám đông bên dưới.
Trịnh Ảnh đứng cạnh tôi, sằng sặc, hét lên với người trên mái:
“Nhảy đi! Cô nhảy đại đi chứ còn chờ gì nữa!”
Nhưng Hải Hỉ cứ đứng đó thật lâu, như cố chống lại lời xúi giục của Trịnh Ảnh, không chịu nhảy.
Cuối cùng, nhận một cuộc gọi.
Hải Hỉ trên sân thượng nghe máy, lúc đầu gần như bật khóc, rồi đột nhiên toàn thân cứng đờ.
Sau đó, rời khỏi mái, từng bước bước xuống cầu thang.
Dù bị cả đám đông cợt, cũng không hề lay chuyển.
Hôm đó, cuộc gọi ấy là từ bệnh viện — báo tin cha mẹ vừa qua đời vì tai nạn.
Tôi có nên thấy may mắn không?
May là hôm ấy, Hải Hỉ đã kịp sửa điện thoại trước khi leo lên sân thượng.
Chắc ấy cũng không muốn chết thật.
Nên khi thấy cuộc gọi hiện chữ “Bố mẹ”, mới gần như bật khóc.
Nhưng rồi số phận lại một lần nữa giễu cợt .
Sau khi từ sân thượng xuống và rời đến bệnh viện, Lưu Phi vội vã quay lại ký túc xá.
Cô ta siết chặt chìa khóa xe, trông cực kỳ hoảng hốt.
Trịnh Ảnh hỏi:
“Sao đấy? Lỡ mất màn kịch lớn rồi nha, buồn lắm.”
Bạn thấy sao?