Lâm Mẫn, cậu phải giúp tôi rồi.”
“Nếu không, cậu cũng chẳng thoát đâu.”
Tôi căm ghét bản thân vì quá yếu mềm, vì là kẻ gió chiều nào theo chiều đó.
Tôi không giống Trịnh Ảnh hay Lưu Phi – những người có chỗ dựa.
Vì , tôi giúp Hải Hỉ.
Bàn tay tôi vấy bùn đất và thịt rữa, lột từng chiếc áo liệm từ xác chết lên.
Còn ấy chỉ đứng đó lạnh lùng tôi.
Có lần tôi hỏi:
“Những bộ áo liệm này… là để cho ai mặc?”
Hải Hỉ im lặng rất lâu, không gì.
Ngay khi tôi tưởng ta sẽ không trả lời, chậm rãi cất lời.
“Tất nhiên… là cho những kẻ đáng chết.”
Nói xong, lại mặc thử bộ áo liệm đó lên người mình.
Vì , khi lần đầu thấy bức ảnh ấy, cảm đầu tiên của tôi không phải là giận dữ.
Mà là một cảm giác như … giải thoát.
Tôi run rẩy mở giao diện chuyển tiền.
Mười vạn tệ.
Cũng đáng.
Hải Hỉ biểu cảm giằng xé của tôi, rất mãn nguyện.
“tôi cũng chỉ giúp đến đây thôi, Lâm Mẫn.”
Tôi nhận lấy mười vạn đó.
Không đáp lại gì.
5
Trịnh Ảnh tôi đầy kinh ngạc, như thể đang một kẻ phản bội.
Tôi tránh ánh mắt của ấy.
Một tin nhắn gửi đến cả ba chúng tôi đã cắt ngang bầu không khí im lặng căng thẳng.
Chúng tôi đồng loạt mở điện thoại.
Là tin nhắn trong nhóm chat của học viện.
“Có người đang đứng trên tầng thượng tòa nhà Tĩnh Viễn!”
“Hình như là con , mẹ ơi, ấy định nhảy lầu!”
“Là Lưu Phi sao?”
“Cô học kế toán à? Trời đất, báo cho giảng viên chủ nhiệm mau!”
“Cô ấy mặc… mặc áo liệm à?”
Hải Hỉ bật khúc khích, tay lướt điện thoại càng lúc càng nhanh, gần như không giấu nổi vẻ háo hức.
Trịnh Ảnh tròn mắt , rồi dời mắt khỏi màn hình, đối mặt với nụ vui vẻ bất thường kia.
“Cô… đã gì rồi?”
Hải Hỉ vô tội gãi gãi mặt.
“Tôi có gì đâu.”
“Chỉ là con bé đó bán hàng tốt, tôi chia cho nó thêm ít tiền.”
“Khoảng… mười lăm vạn. Thế mà chẳng câu nào, đã muốn nhảy lầu, cái đó cũng là lỗi của tôi sao?”
Khi nghe đến “mười lăm vạn”, mặt Trịnh Ảnh lập tức biến sắc.
Cô ấy hiểu quá rõ mười lăm vạn đó là gì.
Là khoản tiền bồi thường mà trước đây Lưu Phi từng hứa sẽ trả cho Hải Hỉ.
Khi tôi và Trịnh Ảnh chạy tới tòa nhà Tĩnh Viễn, Lưu Phi đã đứng trên đó nửa tiếng.
Cô ấy vừa thấy Hải Hỉ theo sau chúng tôi, lập tức gào khóc tuyệt vọng.
“Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!”
“Xin ! Xin đừng để bọn họ tới gần tôi!”
“Tôi không muốn vợ âm hôn, ơn đi mà!”
Lưu Phi đang mặc một bộ áo liệm trắng.
Tôi lập tức nhận ra đó chính là bộ mà tôi đã lột ra từ xác cha Hải Hỉ.
Đám đông bên dưới nhau, không hiểu Lưu Phi đang van xin ai.
Cũng chẳng ai hiểu “vợ âm hôn” là gì.
Tôi nhớ đến những giấc mơ chỉ mình Lưu Phi từng kể, rồi quay sang Hải Hỉ.
Chỉ thấy ta giơ điện thoại lên cao.
Như thể đang cho Lưu Phi xem một thứ gì đó.
Trên sân thượng, Lưu Phi cúi đầu điện thoại.
Cô ấy bỗng gào khóc dữ dội.
Ngay sau đó, Lưu Phi trong bộ áo liệm trắng — nhảy xuống.
Tôi nhắm nghiền mắt, lại quên che tai.
m thanh cơ thể va chạm xuống nền đất vỡ vụn vang lên trực tiếp trong đầu tôi, khiến tôi choáng váng đến mức buồn nôn.
Trịnh Ảnh quay phắt lại, giáng cho Hải Hỉ một cái tát như trời giáng.
Cú đánh mạnh đến mức khiến Hải Hỉ ngã nhào xuống đất, điện thoại văng ra, rơi đúng trước mặt tôi.
Tôi mở mắt, thấy trên màn hình nứt vỡ là một bức ảnh kinh hoàng.
Trong ảnh, Lưu Phi đang trần truồng, bị vùi trong một đống xác chết đang phân hủy.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?