Anh Yêu Nhất Không [...] – Chương 4

11

Tôi mở đoạn video mình bị đánh lên, đưa cho Lương Chiêu xem.

Bình tĩnh :

“Bọn họ đánh tôi tổng cộng ba mươi tư cái. Đau lắm.”

Lương Chiêu đặt mạnh bát canh xuống bàn, nụ trên mặt hoàn toàn biến mất.

“Kỷ Hà, đừng quá đáng.

Em không muốn người nhỏ của chịu khổ cũng — phong sát ta đi.

Anh chỉ cần thấy mặt ta là phát buồn nôn.

Anh không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức nào liên quan đến ta nữa.”

Ôn Noãn xông đến, giận dữ hét lớn:

“Anh lấy tư cách gì?”

Giọng ta sắc như dao, chói đến mức tim tôi đau nhói.

Tôi ôm đầu bịt tai lại, đau đớn.

Lương Chiêu hoảng loạn gọi bác sĩ đến kiểm tra, ánh mắt không rời khỏi tôi.

Một thoáng, tôi suýt tin rằng vẫn còn tôi.

Rằng tất cả oán hận trước kia chỉ là ảo ảnh.

Tôi lặng lẽ giữa đám người.

Nhưng tiếc thay —

Sự lo lắng ấy, sự quan tâm ấy.

Chỉ là để đổi lấy một chút mềm lòng của tôi dành cho Ôn Noãn.

Anh nhẹ nhàng :

“Tiểu Hà… ấy chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh.

Làm nghệ sĩ là ước mơ của ấy.

Cùng là phụ nữ, em nên hiểu tâm trạng của ấy lúc đó.”

Tôi im lặng một lúc rồi bật chua chát.

Tôi thông cảm cho ta.

Vậy ai thông cảm cho tôi?

Tôi hiểu quá rõ.

Cái gọi là “thế thân” — thực chất là đã lòng rồi.

Một người hoàn toàn có thể hai người cùng lúc.

Lương Chiêu nhíu mày, định gì đó để phủ nhận, cuối cùng không thể mở miệng.

Tôi lạnh lùng :

“Vậy thì phong sát ta.”

Anh do dự rất lâu.

Ôn Noãn quỳ xuống trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con:

“Xin lỗi chị Kỷ Hà… chị đừng khó Lương nữa.

Lỗi là ở em, em đã không suy nghĩ kỹ.

Em xin lỗi chị…”

“Là em không biết xấu hổ khi đàn ông đã có vợ, là em đê tiện quyến rũ ấy, là em lòng dạ độc ác xúi người khác đánh chị…”

Vừa , Ôn Noãn vừa tự tát vào mặt mình, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Bàn tay đang đặt trên cổ tay tôi của Lương Chiêu dần siết chặt.

Có lẽ, ta đang xót cho Ôn Noãn.

Tôi đúng là tội ác tày trời — lại dám tổn thương một đôi “nam nữ thâm”.

“Đủ rồi.” Lương Chiêu buông tôi ra, trong mắt ánh lên một tia căm ghét.

“Tiểu Hà, thế là quá rồi đấy.”

12

Tôi lắc đầu.

“Chưa đủ.”

Sau đó, tát thẳng một cái vào mặt Lương Chiêu.

Nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi nghĩ,

Nếu ngày ấy chọn Lương Tranh, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Tôi tháo chiếc nhẫn cưới khỏi ngón áp út, đặt lên bàn.

“Chúng ta ly hôn đi.”

Trong mắt Lương Chiêu toàn là vẻ giễu cợt.

Anh ta khẩy:

“Chúng ta kết hôn đến giờ, tôi như con chó, ngày ngày quẫy đuôi mong em quay đầu tôi một cái.

Giờ em chơi chán rồi thì muốn buông? Em lấy quyền gì?

Cả đời này, em cũng không trả hết nợ cho tôi đâu.

Ly hôn? Đừng mơ.”

Tôi chỉ nhạt, lấy bản thảo đơn ly hôn từ ngăn kéo ra đặt trước mặt .

“Tôi vẫn luôn nghĩ, cuộc hôn nhân này là một sai lầm.

Anh không thể cho tôi thứ tôi cần.

Còn tôi, cũng không cho điều muốn.

Tôi đưa mọi thứ, chỉ mong đổi lấy tự do. Có không?”

Ngực Lương Chiêu phập phồng, nghiến răng, ánh mắt dừng lại ở phần phân chia tài sản vài giây.

Biểu cảm thay đổi liên tục, mang theo một nỗi buồn khó gọi thành lời.

“Tiểu Hà, sao em có thể chẳng cần gì hết?”

Lương Chiêu đúng là một người đàn ông kỳ lạ.

Vừa hận tôi, lại vừa lo cho tôi.

Vừa sợ tôi sống tốt, lại sợ tôi sống không tốt.

Lật qua lật lại, chỉ thấy đạo đức giả.

Tôi quay sang Ôn Noãn, lạnh lùng :

“Không phải tôi không chịu nhường, là ta không chịu để lên thay thôi.”

Ôn Noãn ngồi co rúm trong một góc, hoảng loạn.

Cô ta chộp lấy chiếc nhẫn trên bàn định đeo vào, lại không vừa — mắc lại giữa các khớp ngón tay.

Một ngôi sao đúng chuẩn:

Dù mặt sưng tấy vẫn cố nở nụ dịu dàng, không nịnh bợ, chỉ khiến người ta thương .

“Anh Lương, chị Kỷ Hà không cần.

Em cần.

Em .

Chỉ mình .

Em là người do dạy dỗ từng chút một, cả thể xác lẫn tâm hồn đều thuộc về .”

Lương Chiêu tôi thật lâu.

Tôi bật .

“Còn diễn nữa à?”

Một lúc sau.

Anh ôm chặt lấy Ôn Noãn vào lòng, vỗ về nhẹ nhàng:

“Là lỗi của .

Anh không bảo vệ tốt cho em.

Từ nay sẽ không để em chịu ấm ức nữa.”

nhân, cuối cùng cũng thành đôi.

Cảm thật đấy.

13

Lúc ly hôn, tôi vẫn lấy từ Lương Chiêu rất, rất nhiều tiền.

Ôn Noãn hai bên luật sư kiểm tra từng khoản tài sản mà xót ruột.

Còn tôi mỉm đắc ý ta.

Những gì còn sót lại trong mối quan hệ giữa tôi và Lương Chiêu.

Giờ đã biến thành con số.

Và chúng ấm lòng tôi hơn bất kỳ lời cảm nào.

Lúc nhận giấy chứng nhận ly hôn.

Lương Chiêu đưa cho tôi một chiếc hộp.

“Đáng lẽ đây là quà kỷ niệm ngày cưới… Giờ thì…”

Anh nghẹn ngào, không thể hết câu.

Tôi phất tay, chẳng mấy quan tâm:

“Đổi thành tiền mặt đi.”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận cảm sâu nặng trong .

Đáng ghét thật.

, tôi thẳng vào mắt .

Lạnh lùng :

“Giá như người chết ngày đó là thì tốt biết mấy.”

Ánh mắt Lương Chiêu chợt run lên, lộ rõ kinh hoảng và đau đớn.

Tôi xoay người bước đi.

Bỏ mặc lại phía sau — thật xa.

Lần nữa gặp lại Ôn Noãn, ta rạng rỡ, lấp lánh như ánh đèn sân khấu.

Cô ta nhất quyết giành với tôi cùng một chiếc váy.

“Chị Kỷ Hà nhường em đi mà, em sắp cưới rồi, cần vài bộ đồ nổi bật để diện.”

Tôi luôn cảm thấy tranh chấp với Ôn Noãn cũng chẳng khác gì bị chó cắn một phát.

Mà mình lại cúi đầu cắn lại nó — vừa nực , vừa bẩn thỉu.

Nhưng giờ, ta lại đến khiêu khích tôi:

“Anh Lương tháng Mười là thời điểm đẹp để tổ chức hôn lễ, chị nhất định phải đến nhé.

Nhìn dáng vẻ thất bại của chị chắc chắn sẽ khiến em vui hơn.”

Ôn Noãn đúng là chẳng học bài học nào.

Tôi túm lấy tóc ta, kéo mạnh một cái khiến ta hét lên vì đau.

“Làm tiểu tam mà còn thấy vinh quang à?”

Cô ta cố chấp cãi lại:

“Không mới là kẻ thứ ba!”

Tôi gật gù một tiếng:

“Ồ, thì đúng là chẳng có mặt mũi nào thật rồi.

Đến giờ, Lương Chiêu còn chưa công khai gì về đám cưới.

Anh ta chẳng coi ra gì cả.”

Sau đó nghe , Ôn Noãn ầm lên suốt một thời gian.

Nằng nặc đòi phát sóng trực tiếp toàn bộ hôn lễ để chứng minh mình là ‘chính thất’.

Còn Lương Chiêu.

Anh ta lại nghĩ ta chỉ là thế thân cho tôi.

Đúng là mắt mù.

Nhưng ngu một chút cũng tốt.

Món quà tôi chuẩn bị sẽ phát huy đúng tác dụng.

Tôi muốn ta… cả đời này không thể nào quên tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...