08
Cơn sốt cứ dai dẳng, tái đi tái lại.
Tôi lại rơi vào giấc ngủ mê man, có lẽ khi con người yếu đuối nhất.
Chúng ta luôn mơ về những ký ức đẹp đẽ nhất.
Một cơn đau rõ ràng, thật đến nghẹn thở.
Tôi bừng tỉnh khỏi quá khứ, hé mắt ra một khe nhỏ —
Thấy khuôn mặt Lương Chiêu tràn đầy hận ý.
Ngón tay siết chặt vào vai tôi đến mức in hằn sâu.
Đôi mắt đỏ ngầu đến rợn người, tưởng như sắp bật ra khỏi tròng:
“Kỷ Hà, đồ dối trá chết tiệt này, em đang giỡn đúng không?
Anh đúng là đồ hèn, đến giờ còn lo cho em.”
Cơ thể tôi phản xạ trước cả lý trí.
Tôi đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt – người giờ đây đã thực sự trở thành một người đàn ông – ra xa.
Hơi thở nóng rát.
Nhưng lời tôi thốt ra lại lạnh băng:
“Đúng đấy, em lừa đấy.
Ai bảo ngu, lần nào cũng bị lừa?”
Trong không gian chật hẹp của xe, cả hai chúng tôi mở to mắt nhau.
Đến mức nước mắt cũng muốn trào ra vì đau rát.
Không ai gì.
Cũng không ai chịu thua.
Tôi không hề biết.
Vừa rồi Lương Chiêu đã đặt một nụ hôn thành kính lên trán tôi, khẽ thở dài:
“Kỷ Hà… chỉ cần em có một chút, chỉ một chút thôi… là đủ rồi.
Anh cầu xin em đấy.”
Nhưng thứ nhận lại, chỉ là hai chữ “không muốn” tràn ra nơi khóe môi.
Và sau đó, là vô số tiếng mớ gọi tên người ấy —
“Lương Tranh… hai…”
Tôi chưa từng gọi ta như thế.
Lương Chiêu nổi giận ngay tức khắc.
Túm lấy tay tôi, lôi xềnh xệch ra khỏi xe.
Trong cơn mưa lớn, chỉ chớp mắt.
Cả hai người đã ướt sũng toàn thân.
Mưa lạnh xối xả, nhanh chóng cuốn trôi nhiệt độ trên người tôi.
Tạt vào mắt đến mức tôi không mở nổi mắt.
Tôi lảo đảo đứng đó, chẳng biết nên gì.
Chỉ theo bản năng, định đưa tay chạm vào Lương Chiêu.
Nhưng lạnh lùng gạt phắt tay tôi ra.
“Kỷ Hà, em không muốn sống yên ổn.
Thì đừng mong em có kết cục tốt đẹp!”
Tôi theo chiếc xe dần dần khuất bóng.
Chân cứng đờ, lảo đảo bước đi ven đường.
Có người tốt bụng dừng xe lại hỏi han, ngỏ ý muốn chở tôi một đoạn.
Nhưng tôi không còn phân biệt đâu là hiện thực, đâu là quá khứ nữa.
Bên tai tôi.
Chỉ còn vang vọng lời hứa năm xưa của Lương Chiêu:
“Anh sẽ không để ai bắt nạt em.”
Thế mà…
Tại sao người tổn thương em, lại chính là ?
Em đau lắm, Lương Chiêu.
Đau quá.
Thật sự rất đau.
09
Cả người tôi run rẩy, vừa bước vào sảnh bệnh viện thì bụng dưới co rút dữ dội.
Lưng đau nhức đến tê dại.
Chân như có thứ gì đó ấm nóng đang chảy xuống.
Tôi cố gắng bước thêm một bước.
Nhưng đầu gối như bị chuột rút, khuỵu xuống sàn lạnh.
Có người gần đó hét lên:
“Máu nhiều quá!”
Tôi cúi đầu xuống, đầu óc quay cuồng.
Ý thức lại trôi ngược về hơn một tháng trước.
Hôm đó tôi ngủ sớm, nửa đêm mơ màng cảm thấy giường bên cạnh như bị lún xuống một chỗ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Lương Chiêu nằm ngay bên cạnh tôi, gần đến mức nghe thấy hơi thở.
Trái tim khô cạn của tôi đập mạnh một nhịp…
Rồi lại trở về bình lặng.
Anh đến rất nhanh, cũng đi rất vội.
Chỉ một ngày sau đã nghe Ôn Noãn bị bắt nạt trên phim trường.
Anh lập tức bay đến bên ta.
Ý thức quay về.
Bác sĩ đang dặn dò tôi phải cẩn thận sau thủ thuật.
Cô hỏi:
“Người nhà của đâu rồi?
Sảy thai không phải chuyện nhỏ, bảo họ đến bệnh viện càng sớm càng tốt.”
Tôi sắp chẳng còn nhà nữa.
Tôi lắc đầu, không gì.
Mệt quá, chỉ muốn nằm im ở một góc nào đó ngủ một giấc thật yên bình.
Nhưng đời đâu để mình yên.
Chăn đột nhiên bị hai người lạ mặt hất tung.
Chúng giơ điện thoại lên chụp lia lịa, ác ý hiện rõ trong ánh mắt.
Từng câu chửi mắng như tát thẳng vào mặt tôi:
“Con đĩ này, chính mày không cho chị Ôn Noãn và Lương Chiêu đến với nhau!”
“Chị Ôn khóc đến sưng mắt cả lên, tất cả là tại con đàn bà thối tha này!”
“Cào nát mặt nó đi, xem còn quyến rũ đàn ông kiểu gì!”
Tôi ôm bụng đau nhói, cố tránh những cú tát, cú kéo tóc điên cuồng từ fan cuồng của Ôn Noãn.
Xung quanh, có người giơ điện thoại quay video.
Đúng lúc ghi lại cảnh tôi bị tát một cái vang dội.
Cổ áo bị xé toạc.
Nốt ruồi nơi xương quai xanh hiện rõ.
“Thứ như mày mà cũng dám bắt chước chị ấy à?”
Càng thấy, họ càng phát điên.
Dùng móng tay dài cấu xé vào da thịt tôi.
May mà bảo vệ bệnh viện kịp thời tới, đè hai kẻ điên đó xuống đất.
Có người đỡ tôi dậy, tim tôi đập loạn lên vì phẫn nộ.
Tay run rẩy, tôi bấm số gọi cho Lương Chiêu —
Nhưng đầu dây bên kia lại là giọng của Ôn Noãn.
Tôi nức nở, cố nén tiếng nghẹn trong cổ họng, với :
“Em đau lắm… Anh đến ôm em không?”
Ôn Noãn khẽ một tiếng:
“Anh Lương không rảnh đâu, lát nữa phải đưa em đi thảm đỏ.
Mà chị Kỷ Hà, thật sự… chị rất đáng ghét.”
Tôi chớp mắt, ngón tay lạnh buốt lau nước mắt.
Tại sao…
Tại sao ai cũng có thể bắt nạt tôi?
Tôi không gì sai.
Tại sao mọi hậu quả đều do tôi gánh?
Tại sao người chịu tổn thương… chỉ có mình tôi?
Cơn oán hận trong lòng tôi như muốn nổ tung.
Phải có nơi để trút, nếu không tôi sẽ bị nghẹn chết.
Vậy nên, Lương Chiêu…
Anh phải đau như tôi.
Không —
Anh phải đau hơn tôi mới .
10
Tôi bình tĩnh mở livestream của liên hoan phim.
Ai trong giới cũng biết, giải Ảnh hậu lần này sớm đã “chốt” cho Ôn Noãn.
Trước ánh đèn flash loé sáng của cánh phóng viên.
Ôn Noãn không hề e dè, dựa vào ta nũng:
“Cảm ơn người em —
Chính là ấy đã luôn đứng sau ủng hộ.
viên em, mới có em của hôm nay.
“Em muốn chia sẻ giải thưởng này… với .”
Truyền thông cố lia máy quay đến Lương Chiêu.
Anh ta mỉm rạng rỡ, chăm Ôn Noãn đang phát biểu trên sân khấu.
Hai người đó thật sự quá xứng đôi.
Nhưng cảnh tượng ấy khiến tôi thấy nghẹn ngào, khó chịu đến tận tim.
Không lâu trước, đoạn video tôi bị hành hung đã bị tung lên mạng.
Tôi chủ đổ thêm dầu vào lửa, bỏ tiền các tài khoản truyền thông để đẩy độ nóng lên.
Fan của Ôn Noãn ở dưới video thi nhau tán thưởng, ca ngợi hành “chính nghĩa”.
Hot search lúc đó, vị trí thứ nhất là tôi, thứ hai là ta.
Lương Chiêu gọi điện tới, tôi lạnh lùng cúp máy.
Với quyền lực và mối quan hệ của ta, chỉ cần vài phút là có thể điều tra rõ thân phận của những fan cuồng đó.
Anh ta tức giận đến mức đá thẳng vào một trong số chúng, gằn từng chữ đầy giận dữ:
“Ai cho tụi mày lá gan đến vợ tao?”
Cuối cùng, hai người đó mồm đầy máu, khóc lóc khai nhận:
Chính Ôn Noãn đã kể lể với họ rằng ta bị tôi bắt nạt, tủi thân, đáng thương.
Vậy nên họ theo dõi tôi suốt nhiều ngày, định thay ta “trút giận”.
Ôn Noãn không hiểu — có những chuyện, tuyệt đối không đưa ra ánh sáng.
Cưng chiều là một chuyện, thân phận là chuyện khác.
Khi Lương Chiêu buộc ta cúi đầu xin lỗi, ta vẫn tỏ ra vô tội, ấm ức:
“Anh Lương, nếu không phải chị Kỷ Hà mắng em trước, thì fan của em đâu có ác cảm với chị ấy như …”
Tôi bật , không nhịn :
“Lỗi là của người khác, chẳng bao giờ là của , đúng không?”
Ôn Noãn trừng mắt tôi, cứng đầu không chịu xin lỗi.
Ánh mắt Lương Chiêu ngày càng lạnh lùng.
Anh lập tức gọi cho quản lý của ta, :
“Tạm dừng toàn bộ lịch trình của ta từ hôm nay.”
Tôi thoáng thấy Ôn Noãn siết chặt nắm tay, nước mắt lưng tròng.
Mắt đỏ hoe múc canh đút cho tôi.
Tôi nở một nụ nhẹ nhàng, thoải mái.
Anh hỏi:
“Đỡ tức rồi chứ?”
Tôi không trả lời.
Chưa đủ.
Xa lắm mới đủ.
Bạn thấy sao?