5
Suốt cả buổi chiều, điện thoại tôi liên tục nhận vô số cuộc gọi từ những số lạ.
Tôi đoán là Lâm Húc, thấy số nào liền chặn số đó.
Trong căn phòng trọ lạnh lẽo, nỗi nhớ nhà của tôi dâng lên mãnh liệt.
Thế là tôi mở lại ứng dụng đặt vé.
Nhưng người về quê ăn Tết quá đông, hai chuyến bay duy nhất còn lại chỉ còn vé hạng nhất.
Giá cao gấp ba lần ngày thường.
Tôi nghĩ, ngay cả tiền tăng ca còn chưa kiếm gấp ba, vẫn nghiến răng bấm đặt!
Vừa mở cửa, tôi lập tức lao vào ôm chầm lấy mẹ mình.
“Mẹ! Bố! Bất ngờ không?!”
Cả quãng đường, tôi đều luyện tập cách thể hiện bộ dạng vui vẻ, rạng rỡ nhất khi gặp gia đình.
Còn chuyện của Lâm Húc, tôi quyết định tạm thời giấu kín.
Ít nhất cũng để bố mẹ tôi có một cái Tết yên bình trước đã.
“Tụi con vừa từ nhà bố mẹ Lâm Húc về đây. Họ đối xử với con rất tốt, mọi chuyện đều ổn, bố mẹ cứ yên tâm nhé! Chỉ là đột nhiên Lâm Húc có việc gấp phải quay lại công ty một chuyến, con ở đó một mình thấy không tiện, nên mua vé về nhà luôn—”
Mắt tôi bị cận nặng, lại không đeo kính áp tròng trên đường đi.
Vừa bước vào nhà, kính bị hơi nước che mờ, lại còn mải tập trung “đọc kịch bản”, nên hoàn toàn không nhận ra—
Ngoài bố mẹ tôi, trong phòng khách còn có một người khác.
Là Lâm Húc.
Tôi: chết tiệt.
“Lỗi Lỗi…”
Anh ta trông cũng vừa mới đến, vẻ ngoài phong trần, râu ria lởm chởm, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Sau khi xuống máy bay và thấy tin nhắn của tôi, liên tục gọi không thể liên lạc .
Lúc mở vali ra, thấy những món kỷ vật tôi để lại, càng thêm sụp đổ.
“Anh lập tức mua vé quay về ngay. Nhưng về đến nhà thì phát hiện em đã dọn đi rồi. Anh đến công ty tìm em, bảo vệ chẳng có ai tăng ca cả, điện cũng đã bị cắt.
Anh đổi vô số số điện thoại, mượn điện thoại của người qua đường gọi cho em, em không nghe máy.
Anh không còn cách nào khác, đành phải đến đây tìm em. Anh đoán rằng em sẽ về nhà…”
Nước mắt Lâm Húc lăn dài trên má, giọng nghẹn ngào, run rẩy.
“Lỗi Lỗi, xin lỗi… Nhưng thực sự chỉ là… chỉ là muốn lời tạm biệt với quá khứ thôi.”
“Em biết mà, luôn là một người nặng , rất coi trọng nghi thức, đúng không?”
“Kể từ khi ở bên em, cũng thật lòng… thật lòng muốn sống bên em cả đời.
Em cứ xem như say rượu linh tinh đi, tha thứ cho không?”
Thấy tôi đứng yên tại chỗ, lạnh lùng, không chút phản ứng.
Lâm Húc quay sang cầu xin bố mẹ tôi:
“Chú, dì, hai người tin cháu không? Cháu chưa bao giờ phản bội Lỗi Lỗi, cháu cũng chưa từng đi tìm người cũ.
Thực ra cháu biết ấy đã lấy chồng rồi, cháu biết hai bọn cháu đã không còn khả năng gì nữa.
Cháu chỉ muốn hoàn toàn cắt đứt quá khứ, muốn chấm dứt mọi chuyện, nên mới lỡ miệng vài câu trong cơn say thôi!”
Giây phút đó, tôi không biết nên hình dung cảm của mình thế nào nữa.
“Lâm Húc, chính có tin những lời này không?”
Tôi xoay người bước đến cửa, mạnh mẽ kéo ra—
“Tôi không muốn thấy nữa. Cút đi!”
“Lỗi Lỗi…”
Mẹ tôi nhẹ nhàng kéo tay áo tôi:
“Lỗi Lỗi, có gì thì ngồi xuống chuyện đàng hoàng. Hai đứa cũng nhau bao nhiêu năm rồi, bây giờ đang tính đến chuyện kết hôn rồi mà, đúng không?”
Bố tôi từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, một lúc sau mới trầm giọng lên tiếng:
“Lâm Húc, cậu thật đi, cậu có từng phản bội con tôi không?”
“Chú, cháu không có! Cháu thực sự không có!”
Lâm Húc giơ tay thề, rằng trước đây đúng là có một người cũ, từ khi chia tay vào năm tốt nghiệp, chưa từng liên lạc lại.
“Bây giờ cháu và Lỗi Lỗi sắp kết hôn rồi, cháu thật sự chỉ muốn lời tạm biệt với quá khứ, muốn tự mình kết thúc mọi chuyện, nên mới lỡ miệng vài câu say rượu như thế. Cháu thật sự—”
“Lâm Húc, trước tiên cậu vào rửa mặt đi, bình tĩnh lại đã.”
Nhìn dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm lem của ta, mẹ tôi không đành lòng.
Mẹ kéo tôi sang một bên cùng bố, hạ giọng khuyên nhủ:
“Lỗi Lỗi à, thật ra mẹ thấy chuyện này cũng không phải quá nghiêm trọng. Bạn cũ của nó là trước khi nó quen con, với lại hai người đó đã chẳng còn khả năng gì rồi. Có một số cảm khó buông bỏ cũng là chuyện bình thường thôi. Điều này chẳng phải chứng minh nó là người sống có nghĩa sao?”
“Hai đứa nhau sáu năm rồi, người ở bên nó là con, người nó cưới cũng là con. Sao phải chấp nhất chuyện trong lòng nó thích ai hơn ai gì?”
“Ngày tháng còn dài, cuối cùng người ở bên nhau vẫn là hai đứa. Còn cái gì Ting đó, sớm đã ở bên kia đại dương, cả đời này cũng chẳng thể gặp lại nữa. Nghe mẹ đi, đừng loạn nữa, theo Lâm Húc về đi.”
Nước mắt tôi rưng rưng, cũng chẳng ngạc nhiên khi mẹ những lời này.
Trong mắt thế hệ của mẹ, điều quan trọng nhất là có một cuộc sống êm đềm, bình yên.
Tình hay cảm chỉ là thứ xa vời trong những bài hát.
Nhưng đối với tôi, người đàn ông mà tôi đã hết lòng suốt bao nhiêu năm nay—
Tại sao cuối cùng tôi lại phải chấp nhận mình chỉ là phương án thay thế?
“Mẹ, ấy không con. Người ấy nhất không phải con.
Vậy tại sao con phải sống cả đời với một người như thế?
Chẳng lẽ con không thể tìm một người mà trong mắt, trong tim chỉ có mình con sao—”
“Con còn có thể tìm ai nữa!”
Bố tôi nghiêm khắc quát lớn:
“Hai đứa đã ở bên nhau lâu như , còn sống chung nữa. Nó đâu có chuyện gì có lỗi với con!
Bây giờ con nhất quyết đòi chia tay, truyền ra ngoài thì danh tiếng con nhà người ta còn gì nữa—”
Nước mắt tôi tức giận tuôn trào:
“Bố, tại sao cứ nhau lâu, chia tay thì chỉ có con là mất danh dự?
Chỉ vì con là con sao?
Thế bố đã bao giờ nghĩ chưa, với cái tính xấu của bố, mẹ ở bên bố bao nhiêu năm nay rốt cuộc là cam tâm nguyện, hay vì sợ mang tiếng xấu mà không dám rời đi?”
Tôi thừa nhận mình đã quá kích mà không suy nghĩ trước khi .
Cũng biết rằng, trong nhận thức của bố mẹ, những lời trách mắng và sự cứng rắn của họ, thực ra chỉ là một kiểu bảo vệ mà họ cho là đúng.
Bảo vệ tôi khỏi những lời đàm tiếu.
Bảo vệ tôi có thể yên ổn lập gia đình, sinh con.
Nhưng mà…
Tôi không thể lấy cả đời mình ra để đánh cược!
“Thư Hiểu Lỗi! Con… con lại lần nữa xem!”
Bố tôi đỏ mặt tía tai, vung tay tát xuống.
Một tiếng “chát” giòn tan vang lên.
Nhưng tôi lại chẳng cảm thấy đau chút nào.
Bởi vì có một bóng người cao lớn đột nhiên xông vào, chắn ngay trước mặt tôi.
Là Trần Nghiễn.
6
Tôi kinh ngạc đến mức suýt nghẹn lời.
Anh ta bình thản xách theo hai túi quà:
“Chú Thư, Lý, chúc mừng năm mới ạ. Chút quà nhỏ, không có gì đáng kể—”
Anh tươi rói chào hỏi bố mẹ tôi.
Tôi vẫn còn sững sờ, chỉ cảm thấy mấy túi quà kia trông sao mà quen quá?!
Bố tôi cũng ngây người, thấy mình đánh nhầm người thì có chút bối rối.
Nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Trần Nghiễn còn in rõ dấu năm ngón tay, ông ngượng ngùng hỏi:
“Ờm… cậu là ai ? Tôi không thể nhận quà này đâu, cán bộ không nhận quà.”
“Chú hiểu lầm rồi ạ, quà này không phải cháu mua đâu.”
Trần Nghiễn mỉm , chỉ tay về phía tôi:
“Đây là quà mà Lỗi Lỗi chuẩn bị cho và Lý. Cô ấy không tiện mang hết một mình, nên cháu xách hộ thôi.”
Nói rồi, ta đưa tay kéo eo tôi sang một bên.
Tôi kỹ lại, cuối cùng cũng nhận ra—
Mấy món quà này chẳng phải chính là đống quà tôi đăng bán trên Xianyu để mang đến nhà Lâm Húc sao!
Là mấy món đồ bị một gã sếp keo kiệt nào đó mua hết với danh nghĩa quà bốc thăm trúng thưởng cho nhân viên!
Hắn ta còn bảo tôi gửi đến một trạm giao hàng trong thành phố!
Chính là Trần Nghiễn!
Bố mẹ tôi hoàn toàn ngơ ngác:
“Khoan, cậu là ai? Cậu với Lỗi Lỗi—”
“Ồ, cháu là đồng nghiệp của ấy, đã theo đuổi ấy rất lâu rồi.”
Không đợi tôi kịp phản bác, Trần Nghiễn đã kéo tôi sát vào lòng.
Trên người có hơi ấm, thoang thoảng mùi trà hoa cúc và kỷ tử.
Anh ôm lấy tôi, thong thả giải thích với bố mẹ tôi:
“Cháu nghe ấy chia tay trai, sợ về nhà lại khiến hai bác thất vọng, thà rằng ở lại công ty tăng ca.
Cháu không nỡ thấy ấy như , nên mặt dày theo về đây.
Chú, , cháu thật lòng thích Lỗi Lỗi.
Cháu không có người cũ, cháu cũng không có quá khứ gì cần phải cắt đứt.
Bạn thấy sao?