15
Tôi gỡ tay cậu ấy ra, không trả lời.
Chỉ hỏi Tần Mạn: "Bây giờ tôi có thể về lớp chưa?"
Tần Mạn ngơ ngác Giang Từ, như thể chưa từng thấy cậu ấy như thế này.
"Giang Từ..."
"Im miệng!"
Giang Từ vẫn chằm chằm vào tôi: "Tôi hỏi cậu, có phải bọn họ tay chân với cậu không?"
Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu cậu ấy, giọng điệu thờ ơ như nước đọng, bình tĩnh thú nhận.
"Chuyện này cậu nên hỏi cậu."
Sắc mặt Tần Mạn lập tức tái nhợt, môi run run: "Cậu có ý gì?"
Rồi lại vội vàng giải thích với Giang Từ: "Em không có bảo họ đánh cậu ta."
Không đánh tự khai.
Phần còn lại là việc của hai người họ rồi.
Tôi một mình trở lại lớp học, ngồi xuống đề.
Cứ như thể vừa rồi mình chưa trải qua một cơn mưa má.u gió tanh nào .
16
Giang Từ đã bỏ hai tiết học còn lại.
Mãi đến trưa, cậu ấy đột nhiên xuất hiện, ngăn tôi lại lần nữa, không không rằng kéo tôi ra khoảng đất trống phía sau tòa nhà giảng dạy.
Tần Mạn đứng cùng mấy tối qua, có chút sợ hãi Giang Từ.
Giang Từ ngậm điếu thuốc, mặt không cảm gì.
"Tự hay để tôi?"
Mấy người lắc đầu, bắt đầu tự tát mình.
Trong đó có Tần Mạn.
Lúc này tôi đột nhiên hiểu ra.
Người thay thế cũng chỉ là người thay thế, sau khi chọc giận Giang Từ, ta vẫn sẽ không nhận ngoại lệ từ cậu ấy.
"Có ý gì?" Tôi hỏi Giang Từ.
Cậu ấy vẫn im lặng, không trả lời.
Mấy phút sau, có người mặt sưng đến mức không thể nhận ra Giang Từ mới thả mọi người đi.
Ở chỗ Giang Từ không thấy , Tần Mạn tôi một cách nham hiểm.
Cái này đủ để khiến người ta lạnh sống lưng.
Nhưng lúc đó tôi lại không hề để tâm.
Chỉ còn lại tôi và Giang Từ ở đó.
"Kỷ Ôn Thư." Cậu ấy hiếm khi gọi tôi nghiêm túc như .
"Tôi đã giúp cậu đòi lại gấp mười lần những gì họ đã với cậu."
Giang Từ đứng rất gần, chậm rãi đưa tay chạm vào vết đỏ trên mặt tôi.
"Có phải rất đau không?"
"Xin lỗi, hôm qua tôi không nên rời đi."
Hành vi của Giang Từ quá bất thường, thậm chí có hơi vượt quá giới hạn.
Trong khi tôi vẫn còn choáng váng thì cậu ấy đã đặt tay lên vai tôi, áp trán mình vào trán tôi.
Khoảng cách đột ngột kéo gần khiến bầu không khí lập tức trở nên mập mờ.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên tôi không chớp, chậm rãi bộc bạch.
"Sau khi biết cậu bị đánh, tôi gần như phát điê.n, bây giờ mới muộn màng nhận ra chuyện này."
"Còn nhớ tôi từng đề cập qua với cậu tôi thích một người không? Có vẻ như từ rất lâu tôi đã vô chuyển toàn bộ lên người người khác rồi."
"Thích ấy vụng về đề, thích cách ấy sợ vẫn cãi lại tôi, thích nhất là khi ấy ngồi cạnh tôi với tư cách là cùng bàn."
Cả người tôi ngây ra, cậu ấy đóng miệng mở miệng.
Cuối cùng ném vấn đề sang cho tôi.
"Vậy nên, cậu có hiểu ý tôi không?"
17
Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.
Giống như đối mặt với một món quà mà tôi đã ao ước bấy lâu nay.
Đáng tiếc là tôi không còn hứng thú với món quà này nữa, thậm chí còn né tránh nó.
Ánh mắt Giang Từ dần dần hạ xuống, cúi người lại gần.
Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của cậu ấy, cảnh tượng ngày hôm đó cậu ấy ép Tần Mạn vào tường và hôn ta tràn ngập trong đầu tôi.
Gần như là phản ứng theo bản năng, tôi cảm thấy cơ thể khó chịu, đột ngột đẩy cậu ấy ra.
"Giang Từ." Tôi thở dài một hơi: "Tôi không hiểu ý của cậu, cũng không muốn hiểu."
"Cậu để ý đến Tần Mạn?" Cậu ấy cau mày: "Tôi và cậu ta đã chia…"
Hiển nhiên là cậu ấy không nhận ra vấn đề, tôi cũng không muốn nghe về quan hệ của cậu ấy với Tần Mạn.
Gãi đúng chỗ mới chỉ ra đúng bệnh.
"Nếu đổi lại là cậu, cậu có chấp nhận một người thờ ơ và quay lưng lại với cậu khi cậu bị bắt nạt không?"
18
Ngày hôm đó, Giang Từ chỉ dùng ánh mắt bối rối tôi rất lâu.
Tôi tưởng rằng sau khi chuyện xong cậu ấy sẽ không phiền tôi nữa.
Dù sao thì đây là cách cậu ấy từng đối xử với ánh trăng sáng, cảm không thể so sánh với sự kiêu ngạo của cậu ấy .
Nhưng Giang Từ như thể đã biến thành một người hoàn toàn khác, u ám, bất an lại tùy ý liều.
19
Trước đây tôi và Giang Từ là đôi cùng tiến, sau khi đổi chỗ đến ngồi cạnh Hà Duyệt, giáo thấy cả hai chúng tôi đều học kém nên giao tôi cho một nam khác kèm cặp.
Lúc tự học buổi tối giáo có việc nên tạm thời rời đi, để các tự kèm nhau học bài.
Cậu đó đổi chỗ với Hà Duyệt, ngồi cạnh tôi, vừa trải tờ đề ra thì Giang Từ một tay kéo ghế ra ngồi xuống cạnh tôi.
Cậu ấy mỉm như không cậu đó, : "Giảng cho tôi nữa?"
Cậu sững sờ một lúc.
Ai dám giảng bài cho người đứng nhất lớp như Giang Từ.
"Giảng đi."
Dưới sự thúc giục của Giang Từ, cậu vẫn quyết định bắt đầu.
Nhưng chưa vài câu Giang Từ đã bắt đầu khó dễ, hoặc là chỉ ra lỗi sai, hoặc là đề xuất cách tối ưu hơn.
"Cậu định gì?" Tôi không thể chịu nổi cách hành xử này của cậu ấy.
Huống hồ nếu cứ tiếp tục như này thì cũng không thể học .
Trên mặt Giang Từ không có chút không vui nào, chỉ nhẹ nhàng : "Không ai tôi cùng tiến với tôi, tôi chỉ có thể tìm cậu thôi."
Tôi còn chưa kịp từ chối, cậu đã haha, : "Không sao đâu, ba người cùng nhau học cũng khá tốt."
Cả hai đều không cho tôi cơ hội từ chối.
Không đáng để lãng phí thời gian với Giang Từ.
Tôi tự với mình như để ép bản thân tập trung vào học.
Nhưng cảm giác tồn tại của người bên cạnh quá lớn khiến tôi cảm thấy ngột ngạt và khó thở không thể giải thích .
Cảm giác kìm nén này lên đến đỉnh điểm vì sự khiêu khích trắng trợn của Giang Từ vào ngày hôm sau.
"Hôm qua học nhóm thế nào rồi? Các có câu hỏi nào không?"
Cô giáo chủ nhiệm vừa dứt lời, Giang Từ liền đẩy ghế ra đứng dậy.
"Chắc không có ai hiểu rõ hình học tập của Kỷ Ôn Thư hơn em. Chi bằng để cậu ấy học với em đi, người khác không thể dạy tốt hơn em ."
Tôi lập tức quay lại, bắt gặp ánh mắt không hề hổ thẹn của cậu ấy.
Cậu ấy giống như chắc chắn rằng tôi sẽ không dám từ chối ngay tại chỗ để tránh giáo viên nghi ngờ.
Đúng như mong muốn của cậu ấy, cuối cùng tôi bị buộc phải lập nhóm với cậu ấy.
20
Trong lớp có không ít người phát hiện ra có gì đó bất thường.
Nghỉ trưa quay lại, trước khi vào lớp tôi nghe thấy tên mình trong cuộc thảo luận của mọi người.
"Kỷ Ôn Thư sao ? Hôm nay cậu ta với Giang Từ công khai mập mờ trong lớp, không coi Tần Mạn ra gì à."
"Đúng , Giang Từ đã có rồi, Kỷ Ôn Thư thật sự không coi trọng chút nào, không chủ giữ khoảng cách thì thôi đi, hôm nay lại còn ra chuyện này."
"Đây không phải là đang vội vàng trở thành kẻ bị coi thường sao?"
Giang Từ rất ít khi công khai cảm của mình nên không ai biết cậu ấy và Tần Mạn lại chia tay.
Thế là tôi lại biến thành người xen vào cảm của người khác.
Tôi không nhịn bước vào. Lần đầu tiên tôi không muốn giả vờ thờ ơ như không có chuyện gì.
Nhưng cuối cùng, họ thẹn quá hóa giận cắn lại tôi.
Chiều hôm đó tan học, Giang Từ vẫn đi theo tôi không xa không gần.
Trên đường từ tòa nhà dạy học đến cổng trường, tôi không ngừng suy ngẫm lại bản thân mình.
Tôi đã gì để đáng phải chịu sự áp bức từ mọi người và Giang Từ?
Tôi từng chút một dồn hết những cảm tiêu cực vào trong tủ, tự lừa dối bản thân, tiếp tục sống một cách máy móc.
Đến khi chuẩn bị ra khỏi cổng trường, tôi vô liếc rồi dừng bước lại.
Tôi khó tin chàng trai mặc áo sơ mi trắng ngoài cổng sắt.
Gió thổi tung vạt áo , tôi, cong môi ấm áp.
Bạn thấy sao?