Trước ngày cưới, “ánh trăng sáng” của chồng sắp cưới đòi nhảy biển.
Anh ấy mặt không biến sắc, lấy nhẫn cưới ra, thề sống thề chết về lòng trung thành với tôi.
Thậm chí ngay trước mặt tôi, xóa sạch liên lạc với ấy.
“Đừng lo, ấy chỉ dỗi thôi. Anh sẽ không vì ấy mà bỏ đám cưới đâu, không muốn em buồn.”
Nhưng quay lưng đi, lén liên lạc với trợ lý để đặt chuyến bay sớm nhất.
Trợ lý hỏi : “Nhưng còn đám cưới thì sao?”
“Tiểu Tiểu nguy hiểm như , tôi không thể mặc kệ . Cô ấy sẽ hiểu cho tôi mà.”
Và thế là, ngay trong ngày tính đào hôn.
Tôi gọi về cho gia đình.
“Mẹ ơi, con đồng ý di cư rồi. Ừm, đám cưới con không nữa.”
“Anh ta con cũng không cần.”
1
“Con chắc chưa?”
Giọng mẹ qua điện thoại đầy phấn khởi.
Tôi chợt nhớ lại tin nhắn vừa thấy trong điện thoại của Lục Thời An.
Rầu rĩ đáp một tiếng “Ừ”.
“Tốt quá! Hồi đó con nhất quyết không chịu đi, vì cái cậu trai đó mà suýt cắt đứt quan hệ với cả nhà. Giờ cuối cùng cũng thông suốt rồi!”
“Nhưng đám cưới thì sao?”
Mẹ cẩn thận hỏi, sợ tôi đổi ý.
Chiếc nhẫn đính hôn trên tay vẫn còn sáng lấp lánh, tôi chẳng còn chút hứng thú nào.
“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi. Nếu ta không con, con cũng chẳng cần ta.”
“Đám cưới này, con hủy.”
Nghe tôi xác nhận, mẹ lập tức vui như Tết: “Tốt, tốt lắm! Để mẹ chuẩn bị ngay cho con!”
Cúp máy, đèn trong phòng tắm vừa lúc tắt.
Lục Thời An vừa lau tóc vừa bước ra.
“Nói chuyện với ai thế?”
Tôi cất điện thoại, mỉm : “Không có gì.”
Anh chẳng nghi ngờ gì.
Ngồi xuống cạnh tôi, ôm tôi đầy thân thiết.
Ghé sát tai tôi, thì thầm: “Linh Linh, mai là đám cưới rồi, thật sự rất vui.”
“Cuối cùng cũng rước em về nhà.”
Từng lời, từng chữ, nếu là trước đây chắc tôi đã mừng đến phát khóc.
Nhưng giờ tôi biết, tất cả chỉ là giả dối.
Chỉ là những lời dối để xoa dịu tôi, trong lúc đang tìm cách gặp Lâm Tiểu Tiểu.
Tôi không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Nghe những lời “chân thành” ấy, tôi lại thấy buồn nôn.
Nói xong, đứng dậy mặc áo, “Anh ra xem tiến độ ở hội trường một chút. Em buồn ngủ thì cứ ngủ trước nhé.”
Anh cầm chìa khóa, chuẩn bị ra cửa.
Tôi biết, nơi đến không phải là hội trường, mà là sân bay.
Anh định đi tìm Lâm Tiểu Tiểu.
Tôi bỗng muốn biết, trong lòng , giữa tôi và ấy, ai quan trọng hơn.
Thế nên tôi gọi lại, ánh mắt đầy van nài: “Có thể đừng đi không? Thời An, em muốn ở bên em.”
“Chỉ tối nay thôi, ở lại với em không?”
Nhưng người vừa tôi tha thiết bỗng đanh mặt lại.
Anh vội vàng liếc điện thoại.
Anh lại khó chịu liếc tôi: “Linh Linh, ngày mai chúng ta cưới rồi, có chuyện gì để mai hẵng .”
“Nghe lời đi.”
Nói xong, không đợi tôi trả lời, đóng cửa lại.
Khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng tối, tôi bật khóc nức nở.
Lục Thời An chắc không biết.
Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho .
2
Ba tiếng trước.
Tôi và Lục Thời An đang bàn chi tiết về lễ cưới ngày mai.
Đột nhiên nhận một cuộc gọi.
“Anh Lục, Lâm đòi gặp , nếu không gặp thì sẽ nhảy lầu…”
Nghe đến họ “Lâm”, tim tôi như thắt lại.
Cô Lâm mà trợ lý nhắc đến không ai khác, chính là ánh trăng sáng mắc chứng trầm cảm của Lục Thời An.
Tôi cứ tưởng lần này, sẽ phản ứng khác.
Không ngờ chỉ thản nhiên : “Vậy thì cứ để ta chết đi, mấy người chẳng liên quan gì như ta sao phải để tâm?”
Rồi cúp máy, quay lại bình thản tiếp tục bàn chi tiết với tôi.
Tôi cứ nghĩ đây là kết quả của mười năm vun vén cảm.
Cho đến khi lúc nãy, khi đi tắm.
Tôi vô thấy tin nhắn trên điện thoại .
Đó là đoạn hội thoại giữa và trợ lý.
“Nhanh chóng đặt chuyến bay sớm nhất đến thành phố H cho tôi, tôi phải gặp Tiểu Tiểu.”
“Nhưng thưa , lễ cưới thì sao…”
“Lễ cưới lúc nào cũng tổ chức , an nguy của Tiểu Tiểu quan trọng hơn, Linh Linh sẽ hiểu cho tôi.”
Hiểu ư…
Hiểu rằng lừa tôi rằng đã quên Lâm Tiểu Tiểu.
Hiểu rằng đang tính đào hôn ư?
Thật thú vị.
Mười năm đương, giờ hóa thành một trò .
3
Tôi xóa thiệp mời trên mạng xã hội.
Dọn đồ rồi đến cửa hàng váy cưới.
Trời còn chưa sáng, lúc tôi đến nhân viên vẫn chưa kịp vào .
“Cô Tô, đến sớm thế này chắc là để chuẩn bị trang điểm đúng không!”
“Chắc là Lục nôn nóng lắm đây, haha…”
“Thật ghen tị với Tô, có người chồng chiều như .”
…
Nghe họ ríu rít, tôi kiên nhẫn chờ đến khi họ xong, rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi đến để trả váy cưới.”
Vừa dứt lời.
Mọi người xung quanh sững sờ.
“Trả váy cưới? Cô Tô, có phải…”
“Làm phiền gửi bộ váy này đến địa chỉ này giúp tôi.”
Tôi đưa họ địa chỉ từ bài đăng trên mạng xã hội của Lâm Tiểu Tiểu.
Coi như đây là món quà chúc mừng cho họ.
Xong xuôi, mẹ tôi vừa lúc đến nơi.
Thấy mẹ, nước mắt tôi lập tức trào ra.
Tôi lao vào vòng tay bà.
Mẹ vỗ vai tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Con ngốc, có mẹ ở đây rồi.”
Đợi tôi bình tĩnh hơn.
Mẹ mới hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi kể lại toàn bộ đầu đuôi.
Bà giận tím người.
“Hồi đó, hắn ta đã thề thốt đủ điều trước mặt mẹ, đến mức mẹ vẫn không đồng ý vì hắn chẳng đáng tin.”
“Vậy mà con vì hắn, suýt nữa cắt đứt quan hệ với mẹ. Hắn lại chẳng hề trân trọng con.”
“Loại người như , không xứng với con, Nhân Nhân.”
Tôi siết chặt tay.
Nhìn bài đăng của Lâm Tiểu Tiểu trên điện thoại.
Bức ảnh chụp ta đứng trên sân thượng.
Dòng trạng thái: “Kiếp này không thể có , kiếp sau thì sao?”
Trong phần bình luận, hàng chục tin nhắn lo lắng, quan tâm của Lục Thời An nổi bật lên.
Tôi nhớ đến cảnh quỳ gối trong tuyết cầu xin cưới tôi trước mặt mẹ.
Cuối cùng, tôi tắt điện thoại, lên xe.
Khi chuẩn bị lên máy bay.
Điện thoại bỗng vang lên tiếng chuông gấp gáp.
Là mẹ của Lục Thời An gọi.
“Linh Linh, bà nội không ổn rồi… con mau đến bệnh viện đi.”
Đầu óc tôi như đơ lại.
Tôi vội bỏ hành lý, bắt taxi quay về.
Suốt quãng đường, tay tôi run không ngừng.
Lục Thời An đối xử tệ với tôi, bà nội thì không.
Bà là người hiền hậu.
Những lúc tôi cãi nhau với , bà luôn bênh vực tôi vô điều kiện.
Bà cho tôi cảm giác dựa dẫm.
Một người già nhân từ như lại lâm bệnh nặng.
Khi tôi đến bệnh viện, cả nhà họ Lục đều đã có mặt.
Đèn trong phòng phẫu thuật vừa tắt.
Bác sĩ từ trong phòng bước ra, “Ai là Tô Linh Linh? Bệnh nhân muốn gặp .”
Khi tôi bước vào, bà nội nằm trên giường, cả người cắm đầy thiết bị, trông yếu ớt vô cùng.
“Linh Linh…”
Tôi ngồi xuống bên cạnh.
Đôi bàn tay lạnh buốt của bà nắm chặt lấy tay tôi.
“Bà muốn thấy cháu và Thời An kết hôn, bà mới yên tâm.”
“Linh Linh, bà muốn các cháu sống thật tốt với nhau.”
Lời phản bác nghẹn lại nơi cổ họng, không mà nuốt cũng không xong.
Tôi sợ, sợ rằng nếu ra sự thật, bà sẽ không chịu nổi.
Dù sao bà cũng rất thương tôi, lại từng chứng kiến Thời An tôi như thế nào.
Ai mà tin chứ?
Rằng người từng thề tôi trọn đời, chỉ mình tôi, giờ đây lại thay lòng đổi dạ.
Từ phòng phẫu thuật bước ra, bà đã qua cơn nguy kịch.
Bà chuyển vào phòng bệnh thường.
Cũng đúng lúc này, Lục Thời An xuất hiện.
Anh thở hổn hển, tóc tai rối bù.
Chắc hẳn, giống như tôi, còn chưa kịp lên máy bay đã bị gọi quay lại.
“Bà sao rồi?”
“Đã chuyển vào phòng bệnh thường.”
Nghe câu trả lời của tôi, thở phào nhẹ nhõm.
Anh vừa định vỗ vai tôi thì tôi đã theo phản xạ tránh đi.
“Em…”
Thời An sững người, không hiểu vì sao tôi lại né tránh.
Anh định gì đó, tiếng chuông điện thoại dồn dập đã tan sự bối rối.
“Anh Thời An, đến đâu rồi? Em nhớ lắm.”
Loa ngoài chưa tắt.
Giọng điệu yểu điệu của Lâm Tiểu Tiểu cứ thế truyền vào tai tôi.
Lục Thời An sững lại, vội vàng tắt loa ngoài, vừa dỗ dành qua điện thoại, vừa định rời đi.
Tôi gọi lại, “Anh nóng lòng đi đến thế sao? Lục Thời An, người nằm trong này là bà nội ruột của đấy.”
Dù không muốn ở lại vì tôi, ít nhất cũng nên nghĩ đến bà nội chứ.
Nhưng Lục Thời An lập tức đổi sắc mặt, “Đừng nghĩ tôi không biết đây là trò của em. Không sớm không muộn, lại đúng lúc này bà nội đổ bệnh. Em đã biết tôi định đi gặp Tiểu Tiểu nên cố hợp tác với bà để kéo tôi về, đúng không?”
Bạn thấy sao?