9
Tôi lập tức nhắn tin riêng cho Giang Niệm, người thân với tôi nhất trong nhóm danh viện.
Nghe đồn ấy từng hẹn hò cùng lúc với tám vị thái tử gia của Kinh Thành, đến mức một tuần bảy ngày cũng không đủ để xoay tua, mà vẫn giữ bí mật suốt hai năm trời.
Tôi thỉnh giáo:
【Niệm Niệm, thế nào để đá một người đàn ông mà không để lại dấu vết?】
Cô ấy trả lời rất nhanh:
【Đá đàn ông thì dễ, muốn đá Phó Dự Trì… ừm, ta chắc phát điên mất?】
Tôi tức giận đáp:
【Phát điên cái đầu ta! Hắn ta đã mua nhẫn kim cương cho người khác rồi! Tôi mà không chạy thì không phải là người!】
Giang Niệm hiển nhiên đã lâu không cập nhật tin tức trong nhóm.
【Thật không? Không phải hắn ta cưng chiều lắm sao?】
【Thật đấy!!!!!!!!】
Nghe tôi , Giang Niệm lập tức xem lại toàn bộ tin nhắn trong nhóm.
Xem xong, ấy hết lòng ủng hộ tôi bỏ trốn.
Chỉ là sau lần tôi thất bại khi bỏ trốn ra nước ngoài, Phó Dự Trì có vẻ đã đánh hơi ý đồ của tôi.
Anh ta cảnh giác rõ rệt.
Anh ta về nhà ít hơn, mỗi khi ở cạnh tôi lại tôi chằm chằm nhiều hơn.
Mỗi lần tôi ra ngoài, luôn có mấy vệ sĩ âm thầm bám theo.
Dù có Giang Niệm giúp đỡ, tôi cũng không có cơ hội thoát thân.
Hết cách rồi.
Thử đi thử lại đều thất bại, tôi đành chủ gọi cho Phó Dự Trì, nũng.
“Phó tiên sinh… tối nay em có thể không về nhà không? Em ngủ lại nhà Giang Niệm nhé?”
Đầu dây bên kia nghe xong liền im lặng vài giây, giọng mang theo chút khó chịu.
“Lý do?”
Tôi nhẹ nhàng nũng nịu:
“Con với nhau, muốn tâm sự chuyện riêng tư không sao? Phó tiên sinh~~”
Tôi dùng hết sức bình sinh để giọng ngọt như mật, mà trước giờ Phó Dự Trì chưa bao giờ từ chối kiểu này.
Quả nhiên, ta dừng lại trong chốc lát, sau đó gọi tên tôi.
“Thời Ninh.”
Tôi tràn đầy mong đợi.
“Hửm?”
Giọng ta rõ ràng, bình tĩnh truyền đến từ điện thoại:
“Em gọi tôi như thế, tôi có phản ứng rồi.”
Hả???
Não tôi trống rỗng vài giây.
Khoan đã…
Anh ta vừa cái gì cơ?!
Anh ta tiếp tục :
“Tối nay em tự về, hay để tôi đến nhà Giang Niệm đón?”
Tôi mắt tối sầm.
SOS.
Chạy không thoát.
Hoàn toàn không thoát .
Thậm chí chưa đợi đến tối.
Phó Dự Trì đã trực tiếp đến nhà Giang Niệm, đón tôi đi.
Cả đường đi, tôi bị ta giữ chặt trong lòng, không có chút sức chống cự.
Nhìn ánh mắt một phần thương , hai phần tiếc nuối, ba phần ghen tị của Giang Niệm, tôi không nhịn mà nghĩ—
Người đàn ông này, rốt cuộc tại sao lại trâu bò như chứ?!
10
Lại thêm một đêm chìm chìm nổi nổi.
Sáng hôm sau, Phó Dự Trì vẫn tràn đầy năng lượng, rời đi từ sớm.
Còn tôi, lúc thức dậy, cảm giác như lưng sắp gãy đôi.
Chân run rẩy lê vào nhà vệ sinh, tôi kinh ngạc phát hiện mình bị chảy máu.
Nhưng không giống kỳ kinh nguyệt bình thường.
Không phải tối qua Phó Dự Trì quá mạnh bạo nên tôi bị rách đấy chứ?!
Không dám chần chừ, tôi vừa mắng vừa vội vã lao đến bệnh viện.
Bác sĩ nhẹ giọng hỏi tôi:
“Bạn trai sao không đi cùng em?”
Tôi có chút xấu hổ, ấp úng bảo rằng ta bận.
Ngay giây tiếp theo, bác sĩ nhíu mày lại.
“Dù bận cũng không thể như thế này.
“Em đã có thai gần hai tháng rồi, giai đoạn này quan hệ dục là cực kỳ nguy hiểm.”
Tôi đứng hình.
Tính ra, đúng là tôi đã hai tháng không có kinh nguyệt.
Nhưng vì thức đêm, ăn uống vô tội vạ, kinh nguyệt của tôi vẫn luôn không đều.
Chỉ là không ngờ lại là do mang thai…
Bác sĩ lại thở dài:
“Có phải tần suất rất dày đặc không?”
Vừa nghe thấy hai chữ “mang thai”, đầu óc tôi đã hoàn toàn trống rỗng.
Giờ bị hỏi như , tôi càng không biết phải trả lời thế nào.
Bác sĩ tiếp tục :
“Tôi kê đơn thuốc dưỡng thai cho em.
“Từ hôm nay, tuyệt đối không quan hệ nữa, em đã có dấu hiệu sảy thai rồi.
“Nói với trai em, kiềm chế một chút.”
Cầm theo đơn thuốc từ bệnh viện bước ra, tôi vẫn còn mơ mơ màng màng.
Vừa ra đến cửa, đám vệ sĩ lập tức vây quanh.
“Cô Giản, sức khỏe ổn chứ?”
Tôi theo phản xạ nhét vội tờ giấy siêu âm và thuốc dưỡng thai ra sau lưng.
“Không sao, chỉ là rối loạn kinh nguyệt một chút.”
Nghe tôi , mấy vệ sĩ lúng túng đỏ cả tai, liền ngại ngùng lùi ra xa giữ khoảng cách.
Tôi đứng tại chỗ, suy nghĩ rất lâu.
Sau đó quay đầu :
“Đưa tôi đến nhà Giang Niệm.”
Vệ sĩ có vẻ do dự:
“Nhưng Phó tổng vừa nghe tin đến bệnh viện, đã lập tức lên đường đến đây rồi.”
Tim tôi giật thót.
Nếu Phó Dự Trì biết tôi mang thai, ta sẽ phản ứng thế nào?
Tôi không dám đánh cược.
Không quan tâm đến đám vệ sĩ ngăn cản, tôi bắt taxi trốn đến nhà Giang Niệm.
Cô ấy mở cửa rất nhanh.
Thấy trên cổ tôi vẫn còn dấu vết mờ ám, Giang Niệm nhếch môi đầy ẩn ý.
“Tối qua…”
Tôi không gì, lặng lẽ kéo ấy vào một góc.
“Niệm Niệm, tớ mang thai rồi.”
11
Cô ấy lập tức đứng sững tại chỗ, đôi mắt to tròn chớp chớp đầy kinh ngạc.
Tôi biết ấy sốc lắm.
Bởi vì chính tôi cũng sốc không kém.
Rõ ràng tôi và Phó Dự Trì lần nào cũng dùng biện pháp tránh thai.
Nhưng bác sĩ , bao cao su không phải lúc nào cũng có hiệu quả 100%.
Giang Niệm nghe xong, im lặng rất lâu, rồi thốt lên một câu:
“Phó tổng đúng là lợi thật đấy.”
Sau đó, ấy hỏi tiếp:
“Vậy cậu định gì?”
Tôi cúi mắt.
Tôi là trẻ mồ côi từ nhỏ, không có người thân.
Thật lòng mà , tôi rất muốn có một đứa con.
Bác sĩ bảo, do quan hệ quá độ, thai nhi đã bị ảnh hưởng.
Nếu bỏ, sau này có thể rất khó mang thai lại.
Huống chi, gen của Phó Dự Trì, thực sự là thứ đáng giá.
“Niệm Niệm, tớ muốn giữ lại đứa bé.”
Giang Niệm suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi :
“Nhưng… Ôn Nghi chẳng phải đã nhận nhẫn kim cương từ Phó tổng rồi sao? Nếu ta biết cậu mang thai con của ta, chắc chắn sẽ không để yên đâu.
“Phó tổng có lẽ cũng…”
Tôi cắt ngang ấy.
“Vậy nên, tớ phải rời đi trước khi bụng bầu lộ ra.”
Cả tôi và ấy đều hiểu rõ.
Người Phó Dự Trì thật sự là Ôn Nghi.
Khi hai người họ thực sự bên nhau, đứa con của tôi chỉ có thể là con riêng.
Mà trong một gia tộc quyền thế như nhà họ Phó, gì có chỗ cho con riêng tồn tại?
Giang Niệm tôi, rồi kiên định gật đầu.
“Được, chúng ta cùng nghĩ cách.”
Chưa bao lâu sau.
Xe của Phó Dự Trì lao đến trước cửa nhà, lốp trượt một đường, dừng lại ngay ngắn.
Anh ta mở cửa xe thật mạnh, sải bước chạy đến trước mặt tôi.
“Thời Ninh, em sao rồi?”
Rõ ràng, đám vệ sĩ chỉ báo với ta rằng tôi đi bệnh viện, chứ không dám rằng tôi bị rối loạn kinh nguyệt.
Ánh mắt Phó Dự Trì đầy lo lắng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng có chút dao .
Có khi nào… ta thực sự có chút quan tâm đến tôi không?
Nhưng rồi, hình ảnh ta và Ôn Nghi đứng trước quầy nhẫn kim cương lại chợt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi lập tức tỉnh táo trở lại.
Phó Dự Trì chỉ coi tôi là thế thân.
Dù có quan tâm chút ít, cũng không phải vì tôi.
12
Không thể tiếp tục chần chừ nữa.
Vệ sĩ của Phó Dự Trì luôn giữ khoảng cách nhất định với tôi, không theo sát hoàn toàn.
Tôi quyết định tự lén trốn đến nhà ga tàu cao tốc.
Sân bay thì quyền lực đồng tiền quá lớn, ga tàu chắc không đến nỗi chứ?
Vừa đến nơi, tôi lập tức chen vào bên trong.
Bọn họ có thể lôi tôi ra chắc?
…Ồ, mà thực sự có thể.
Tôi trợn tròn mắt hai vệ sĩ từ đâu chui ra, chắn ngay trước mặt mình.
“C-c-các …!”
Bọn họ rất nhẹ nhàng giải thích.
“Cô Giản, Phó tiên sinh lo lắng việc đi một mình không an toàn, nên cử chúng tôi đi theo bảo vệ.
“Cô không cần phải sợ.”
Tôi gượng hai tiếng.
“Anh ấy chu đáo thật đấy, ha ha… ha ha…”
Hai gã đàn ông to như hộ pháp theo sát tôi thế này.
Tôi còn trốn đi đâu nữa chứ?!
Trên đường bị áp tải về bằng xe bảo vệ.
Phó Dự Trì gọi điện đến.
“Thời Ninh, dạo này em rất muốn ra ngoài chơi sao?”
Trong lòng tôi đầy ấm ức, không gì.
Anh ta dường như nhận ra tâm trạng của tôi, giọng điệu dịu lại.
“Ngoan nào, chờ xong việc, sẽ đưa em đi, không?”
Xong việc?
Không phải bận rộn mua nhẫn kim cương cho Ôn Nghi à?
Bước tiếp theo có phải là lo chuyện kết hôn không?
Tôi vừa thầm nguyền rủa, lại vừa thấy kỳ lạ.
Anh ta cưới ai thì liên quan gì đến tôi?
Nghĩ , tâm trạng tôi tự nhiên nhẹ nhõm lại.
Tôi hì hì lừa gạt kim chủ:
“Anh cứ bận việc của đi, không cần phiền đâu, em cũng không muốn đi đâu lắm.”
Phó Dự Trì không thêm gì, chỉ căn dặn mấy câu với bảo vệ.
Tôi lén dựng tai lên nghe, loáng thoáng bắt một câu—
“Không để ấy thấy.”
Một vệ sĩ vô thức quay sang tôi.
Tôi sững người.
Ý là muốn giấu tôi cái gì đó à?
Vậy thì tôi nhất định phải xem thử!
Tôi rút điện thoại ra, lập tức nhắn tin cho Giang Niệm.
Dạo này ấy giúp tôi theo dõi hành tung của Phó Dự Trì, để tìm cơ hội thoát khỏi tầm mắt ta.
Tôi nhắn:
【Phó Dự Trì đang giấu tôi chuyện gì phải không?】
Giang Niệm gõ chữ chần chừ:
【Hình như… ta chuẩn bị cầu hôn Ôn Nghi.】
Đệt! Tôi đoán trúng thật à?!
Tên đàn ông khốn kiếp này, không thể ở lại thêm một ngày nào nữa!
Giang Niệm vội bổ sung:
【Nhưng cậu đừng lo, tớ đã nghĩ ra cách giúp cậu trốn đi rồi.】
Tôi lập tức phấn chấn hẳn lên.
【Cách gì?!】
13
Phó Dự Trì rất cẩn thận trong việc chuẩn bị màn cầu hôn.
Anh ta đích thân giám sát mọi thứ, chỉ mời một số bè thân thiết đến góp ý, không cho bất cứ người ngoài nào đến gần.
Cả bảo vệ cũng .
Điều này đồng nghĩa với việc, ở khu vực này, tôi có thể tạm thời thoát khỏi sự giám sát của bảo vệ.
Địa điểm tổ chức là ở ngọn đồi phía sau biệt thự nhà họ Phó.
Tôi và Giang Niệm đã lên kế hoạch sẵn.
Bạn trai của ấy có quan hệ thân thiết với Phó Dự Trì.
Trước tiên, ấy sẽ theo trai vào trong khu vực tổ chức cầu hôn.
Sau đó, tôi sẽ lẻn vào bằng đường khác.
Chờ ấy đánh lạc hướng trai, chúng tôi sẽ đổi quần áo, tôi giả ấy và rời đi một cách đường hoàng.
Bảo vệ không dám tự tiện vào trong kiểm tra.
Khoảng thời gian tôi có thể trì hoãn , đủ để tôi chạy thoát.
Sau khi tôi và Giang Niệm gặp nhau suôn sẻ, vẫn không kìm mà quanh đánh giá nơi này.
Khung cảnh trang trí vô cùng lãng mạn.
Trên sườn đồi đầy hoa oải hương tím nở rộ, một con đường trải đầy hoa hồng trắng kéo dài thẳng tắp.
Hai bên đường đặt vô số lẵng hoa tươi, tạo thành đủ kiểu dáng tinh tế.
Cuối con đường là một tòa lâu đài nguy nga, bên cạnh là một tấm bảng nền khổng lồ.
Xung quanh quấn đầy dây leo màu nhạt và bóng bay, bên dưới có một hàng chữ rõ ràng.
“Marry me.”
Giống hệt với khung cảnh cầu hôn trong giấc mơ của tôi.
Sau khi đổi xong quần áo, tôi bóng lưng trên tấm bảng, bất giác sững sờ.
Ôn Nghi không chỉ có năm phần giống tôi về khuôn mặt, ngay cả bóng lưng cũng giống đến mức chính tôi còn phải ngờ ngợ.
Bảo sao Phó Dự Trì căn dặn không để tôi thấy.
Chắc ta sợ tôi vô thấy rồi hiểu lầm mình mới là nhân vật chính, đến lúc đó không dễ thu dọn hậu quả.
Giang Niệm thấy tôi ngẩn người, vội vàng nhắc nhở:
“Mau đi đi, ở đây không cầm cự lâu đâu!”
Tôi lúc này mới bừng tỉnh, đeo khẩu trang và kính râm, chân thành cảm kích.
“Cảm ơn cậu, Niệm Niệm.”
Nói xong, không dám chần chừ nữa, tôi nhanh chóng rời đi.
Phía sau, giọng Giang Niệm vọng đến đầy lo lắng.
“Thời Ninh—Cẩn thận đấy!”
Tôi vẫy tay:
“Đừng lo!”
Tôi chạy nhanh về phía chiếc xe mà Giang Niệm đã sắp xếp sẵn, rời khỏi Kinh Thành, thẳng tiến đến thành phố bên cạnh.
Bạn thấy sao?