06
Đầu óc tôi "Ù" một tiếng.
Sao có thể chứ.
Nếu bị vô sinh, đứa bé trong bụng tôi là của ai?
Đoàn xe tắc nghẽn đã lâu, cuối cùng cũng thông.
Cố Sâm về phía trước, nhàn nhạt hỏi: "Em thì sao, từ khi nào người đó?"
"Em thích ấy từ hồi cấp ba." Tôi khàn giọng trả lời: "Chỉ là gần đây mới có cơ hội... thừa nước đục thả câu."
Anh đột ngột đạp phanh, quay đầu lại tôi, vẻ mặt phức tạp: "Đừng quá hèn mọn, đàn ông sẽ không trân trọng."
Tôi "hừ" một tiếng : "Anh đúng!"
Phía sau tiếng còi xe inh ỏi cùng tiếng chửi bới.
Xe tăng tốc, giọng trở lại bình thường: "Hẹn một buổi đi, tôi mời ta ăn cơm."
Tôi khẩy: "Với tư cách là chồng cũ sao?"
"Với tư cách là đàn khóa trên!" Giọng lạnh lùng vang lên trong xe: "Tôi sớm nên ly hôn với em, không ngờ lại lỡ dở em nhiều năm như ."
Tối đó, tôi gọi điện cho đứa thân.
"Nói bậy bạ gì , nếu ta vô sinh, đứa bé này là do mày tự thụ tinh chắc?"
Tôi vén rèm cửa: "Hôm đó, ấy đi khám ở bệnh viện cùng Chu Tiểu Băng..."
"Ý mày là, Chu Tiểu Băng đã tay chân?" Bạn thân tôi bừng tỉnh: "Chắc chắn là rồi, thì mày mau cho Cố Sâm biết, còn cả chuyện ta từng mang thai nữa."
Thực ra chuyện ta từng mang thai, tôi chỉ nghe đàn chị là ở nước ngoài có gặp ta và một người đàn ông trung niên đi tư vấn chuyện sinh nở.
Hôm đó tôi chỉ dọa ta một chút, không ngờ ta lại lchột dạ, tự sa vào bẫy.
"Tao không có bằng chứng xác thực, mày thấy vấn đề giữa tao và Cố Sâm là do Chu Tiểu Băng sao?"
Không phải ta.
Kể cả không có ta, Cố Sâm cũng sẽ không tôi.
Cố Sâm đặc biệt cố chấp trong chuyện gặp cha đứa bé, liên tục thúc giục tôi ba lần.
Tôi không tìm người thích hợp, cứ lần lữa mãi.
Nhưng Chu Tiểu Băng lại tìm đến tôi.
"Anh ấy sẽ không tin đứa bé là con ấy đâu, nên bỏ sớm đi."
"Chẳng lẽ muốn đứa nhỏ giống , vừa sinh ra đã không có ba, bị mọi người khinh thường?"
Đôi mắt tôi đột nhiên co lại.
Đây là bí mật tôi giấu rất kỹ, là vết thương không muốn cho người khác thấy, sao ta lại biết ?
07
Chu Tiểu Băng đắc ý : "A Sâm cho tôi biết, bảo tôi đừng chấp nhặt với ."
Hóa ra nỗi đau của tôi lại là vật an ủi người của .
Tôi phản bác: "Vậy còn , định dối như thế nào?"
"Cô không cần quan tâm, chỉ cần tôi gì ấy cũng sẽ tin. Bởi vì... ấy tôi!"
Cố Sâm đột nhiên trở nên ân cần.
Buổi sáng sẽ cố đi đường vòng để đưa tôi đến cơ quan, buổi tối tan cũng đến đón.
Các đồng nghiệp đều ghen tị vì tôi tìm một người chồng tốt.
Mùa thu trời tối sớm, hoàng hôn buông xuống, đèn đường lần lượt sáng lên.
Anh mặc chiếc áo khoác màu lạc đà, đứng dưới gốc cây long não to lớn, về phía tôi từ xa,
giống như vẫn là chàng trai đã cứu tôi khỏi biển lửa khi mới gặp.
Sự ân cần này, vừa ngọt ngào vừa độc địa.
"Em có thể tự đi xe."
"Tôi đã tra rồi, ba tháng đầu phải đặc biệt ý, trước khi trai em đi công tác về, tôi sẽ tạm thời thay thế ."
Tôi xoa xoa cái bụng vẫn còn phẳng lì, trong lòng hỗn độn.
Anh đưa tôi đến tiệm cháo mà tôi thích nhất.
Bát cháo nóng hổi khiến cả người tôi ấm áp, trong làn hơi nghi ngút, khuôn mặt góc cạnh của trở nên dịu dàng.
"Ăn no chưa?"
"Rồi."
Anh đặt đũa xuống, nhẹ giọng : "Quân Quân, Tiểu Băng không thể sinh con, chuyện em mang thai đừng nhắc nhiều trước mặt ấy."
Bát cháo còn lại chưa kịp tan hết hơi nóng, ngưng tụ thành vô số mảnh băng nhỏ, đâm mạnh vào mắt tôi.
Hóa ra, sự ân cần của mấy ngày nay đều là để lót đường cho câu này.
Dạ dày cuộn trào, tôi ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo.
Bát cháo vừa ấm cơ thể tôi, giờ đây lại như một lời nguyền rủa thiêu đốt tôi.
Cố Sâm đứng dậy vỗ lưng cho tôi tôi lại tránh .
Dạ dày đã nôn hết sạch cơn buồn nôn vẫn không thể dừng lại.
Tôi hít một hơi thật sâu, chằm chằm vào người đàn ông cau mày đối diện: "Cố Sâm, nếu em Chu Tiểu Băng đã mang thai con của người đàn ông khác khi chia tay , có tin không?"
Cố Sâm cau mày.
"Cái tờ báo cáo khám vô sinh của là do ta đổi, có tin không?"
Sắc mặt Cố Sâm lạnh đi: "Quân Quân, Tiểu Băng không phải người như ."
"Anh tin ấy."
Quả nhiên.
Người , mãi mãi sẽ tin tưởng.
Tôi cong môi với , từ từ nở nụ : "Cố Sâm, có tóc bạc rồi, để em nhổ giúp ."
Anh khựng lại, dường như không theo kịp suy nghĩ của tôi.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, tôi nhổ hai sợi tóc có cả nang tóc từ đỉnh đầu : "Nhìn nhầm rồi, chỉ có một sợi bạc."
Bạn thấy sao?