05
Phòng khách im phăng phắc, chỉ có ánh mắt tôi và giao nhau trong không trung.
Vô vàn cảm dâng trào như thủy triều, cùng nhau tụ lại trong hốc mắt tôi.
Tôi nắm chặt mặt bàn, không để mình rơi nước mắt trước mặt những người họ hàng đang có đủ mọi sắc thái biểu cảm.
Cuối cùng vẫn là giải thích: "Vì tôi không thể sinh con nên tôi và Quân Quân đã ký thỏa thuận ly hôn từ nửa năm trước."
Anh tôi thật lâu, chậm rãi : "Cô ấy tự do rồi, đứa bé cũng danh chính ngôn thuận nhận lại ba ruột."
Ba mẹ chồng không tin.
Cho đến khi Cố Sâm đưa ra báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Một bữa cơm vui vẻ cuối cùng lại kết thúc trong thảm .
Trên đường về, chúng tôi không gì.
Xe tắc trên cao tốc, tốc độ chậm như rùa bò.
Cuối cùng cũng đợi đèn xanh, xe phía trước không nhúc nhích, Cố Sâm bực bội bấm còi, tiếng chói tai cứa vào màng nhĩ tôi.
Tôi dòng xe nối đuôi nhau, không nhịn chế giễu: "Anh Cố thật vĩ đại, để giảm bớt trở ngại khi kết hôn với ta, lại nguyền rủa mình tuyệt tự."
Anh vô sinh, Chu Tiểu Băng không có khả năng sinh con, đúng là trời sinh một cặp.
Cố Sâm nắm chặt vô lăng, không trả lời.
Tôi quay đầu : "Ít nhất cũng nên báo trước với em một tiếng, dù sao em cũng là vợ trên danh nghĩa của ."
Xe phía trước cuối cùng cũng nhúc nhích, đạp ga, suýt nữa đâm vào đuôi xe người ta.
"Em cũng không với người chồng trên danh nghĩa này là em có thai."
Ánh mắt lạnh lùng của mang theo sự dò xét: "Em cũng không với người chồng trên danh nghĩa này là đứa con trong bụng em là của ai."
"Là của ."
"Ha..."
Anh : "Liêu Quân Quân, đừng , tôi còn chưa từng đụng vào em!"
Đúng .
Hôm đó say khướt, lúc về trăng đã ngập tràn phòng khách.
Tôi nấu canh giải rượu cho , vừa uống vừa nắm tay tôi, sau đó ôm chặt lấy tôi, mùi rượu xộc vào người tôi.
Giọng điệu cũng mềm mại: "Quân Quân, tôi nghĩ thông rồi, chúng ta cứ thế này đến đầu bạc răng long cũng chẳng có gì không tốt."
Anh , đầu bạc răng long.
Đây là lời hứa chỉ có giữa những người nhau mới có.
Tôi tin rồi.
Tôi hôn , hôn lại tôi.
Ánh trăng khắp phòng chứng kiến sự quấn quýt của chúng tôi, cũng nghe thấy trong lúc sung sướng, khẽ gọi "Tiểu Băng."
Sau này tôi mới biết, hóa ra đêm đó hiếm khi say đến , là vì biết Chu Tiểu Băng ở nước ngoài đã có người mới.
Sau đó không nhắc đến nữa.
Tôi tưởng cần thời gian để chấp nhận.
Hóa ra đã quên mất sự quấn quýt giữa chúng tôi, càng quên mất đã từng coi tôi là thế thân của Chu Tiểu Băng.
Trái tim như bị nhét vào một nắm thủy tinh vỡ, vừa đau vừa thương, tôi nóng lòng muốn với , đêm hôm đó không phải là một giấc mơ.
Nhưng đã mở lời trước: "Quân Quân, tôi đúng là bị vô sinh, tờ báo cáo đó không phải giả."
Bạn thấy sao?