03
Bác sĩ đưa tờ siêu âm cho tôi.
Nó chỉ là một chấm nhỏ.
Ba chữ "Tôi không muốn" bị chặn cứng trong cổ họng, không thể ra.
Ra khỏi phòng khám, tôi lại cờ gặp Cố Sâm và Chu Tiểu Băng.
Ánh nắng mùa thu rực rỡ, xuyên qua cửa sổ hành lang rọi lên người Cố Sâm.
Anh vốn lạnh lùng lúc này Chu Tiểu Băng, ánh mắt lại dịu dàng mỉm , như bảo bối đã mất mà tìm lại .
Vẫn là Chu Tiểu Băng phát hiện ra tôi, ta thản nhiên gọi tôi: "Liêu Quân Quân..."
Cố Sâm quay đầu lại, thấy sổ bảo hiểm y tế trong tay tôi rồi lại khoa khám phía sau, cau mày: "Sao em lại đến bệnh viện?"
Chu Tiểu Băng trừng một cái: "Con đều có một số bệnh viêm nhiễm, hỏi nhiều thế gì?"
Cố Sâm hắng giọng: "Xin lỗi, tôi chỉ hỏi thôi."
Tôi nắm chặt sổ bảo hiểm y tế: "Không sao."
Nhưng không thể bình tĩnh giải thích rằng tôi không phải bị viêm nhiễm mà là có thai.
Chu Tiểu Băng đẩy Cố Sâm một cái: "Anh đi khám trước đi, em chuyện với Quân Quân vài câu."
Tôi lập tức căng thẳng: "Anh không khỏe ở đâu sao? Có phải bệnh dạ dày lại tái phát rồi không? Có uống thuốc đúng giờ không?"
Năm đầu mới kết hôn, Cố Sâm vì muốn giảm bớt nỗi đau khi Chu Tiểu Băng rời đi mà việc điên cuồng, ăn uống không điều độ, xuất huyết dạ dày.
Từ đó về sau, mắc bệnh dạ dày.
Cố Sâm còn chưa trả lời, Chu Tiểu Băng đã lên tiếng: "Không có, tôi và A Sâm chỉ đến khám sức khỏe trước hôn nhân thôi."
Khám sức khỏe trước hôn nhân à...
Cố Sâm khẽ yết hầu, dường như muốn giải thích gì đó, cuối cùng chỉ : "Vậy qua trước."
Anh vừa đi, nụ trên mặt Chu Tiểu Băng lập tức biến mất: "Liêu Quân Quân, đồ ăn trộm thì phải trả lại."
Tôi bình tĩnh ta: "Là từ bỏ ấy trước."
Chu Tiểu Băng cong môi khẩy: "Nhưng ấy không quên tôi, xem, tôi dễ dàng giành lại ấy như thế nào kia kìa."
"Một căn biệt thự một trăm triệu, ba năm nay tính ra cũng không lỗ. Biết điều thì đừng dây dưa nữa, đến lúc đó mất cả chì lẫn chài."
04
Ngoài cửa sổ, trời cao mây rộng.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt tôi lạnh ngắt, tôi nhàn nhạt mở miệng: "Nếu ấy biết từng mang thai con của người đàn ông khác, liệu ấy còn không?"
Đồng tử Chu Tiểu Băng đột nhiên co lại: "Sao ..."
"Chúng ta đều là kẻ lừa dối, tôi lừa ấy rằng tôi không ấy, lừa ấy rằng chỉ ấy, không ai cao quý hơn ai." Tôi chằm chằm Chu Tiểu Băng: "Đừng đến phiền tôi nữa, cẩn thận tôi sẽ kéo cả hai chúng ta c h ế t chung!"
Tối hôm đó Cố Sâm về, tôi đã bày biện đồ ăn xong.
Anh đứng bên bàn ăn, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, tôi và Tiểu Băng đã ăn bên ngoài rồi, quên không với em một tiếng."
"Không sao, vừa hay hôm nay em hơi đói."
Tôi nhét đồ ăn vào miệng từng miếng lớn, cố đè nén sự chất vấn, gào thét, cầu xin trong bụng mình.
Anh rót cho tôi một cốc nước: "Ngày mai chúng ta cùng về nhà ba mẹ một chuyến, với họ chuyện ly hôn nhé."
Tôi ợ một cái: "Nếu họ hỏi lý do thì sao?"
"Tôi đã nghĩ ra lý do rồi, em đừng nhắc đến Tiểu Băng."
Anh đúng là chu đáo, sợ ta bị liên lụy vào chuyện này sẽ khiến các bậc bề trên chán ghét.
Cháo trứng gà mắc kẹt trong cổ họng khó nuốt, tôi ậm ừ đáp một tiếng.
"Đã ký hợp đồng ly hôn chưa?"
"Gấp sao?" Tôi không thể bình tĩnh nữa, ngẩng đầu chằm chằm: "Chúng ta kết hôn ba năm, còn không cho em thời gian tìm luật sư xem kỹ hợp đồng?"
"Cố Sâm, Tiểu Hắc đi lạc, đã buồn hơn nửa tháng, lẽ nào em còn không bằng nó sao?"
Tiểu Hắc là con chó hoang tôi nhặt về, lúc đầu Cố Sâm rất ghét, sau đó dần dần thích nó.
Một năm trước, Tiểu Hắc đi lạc, đã tìm suốt ba tháng mới chịu từ bỏ.
Yết hầu Cố Sâm khẽ trượt, giải thích: "Do thói quen công việc của tôi không thích trì hoãn, em đừng nghĩ nhiều."
Công việc...
Hóa ra trong mắt , tôi chỉ là công việc để đối phó với ba mẹ.
Thực ra tôi đã biết từ lâu khi nghe đích thân ra, lòng tôi vẫn lạnh ngắt.
Dạ dày cuộn trào, tôi chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Cố Sâm đứng ở cửa, cau mày quan tâm: "Sao ? Anh đưa em đi bệnh viện khám!"
Anh vội vàng mặc áo khoác, lại đi lấy túi xách cho tôi.
Trong lòng tôi dâng lên một tia ấm áp: có lẽ, vẫn còn quan tâm đến tôi một chút.
Vừa lúc này, điện thoại lại reo lên: "Tiểu Băng… Được, em đừng lo, sẽ đến ngay."
Anh như cách một bờ sông Ngân sang: "Xin lỗi, nhà Tiểu Băng bị rò ống nước, tôi phải đi xem."
"Để tôi gọi xe cho em."
Cơn buồn nôn dữ dội lúc này mới dịu xuống, tôi bình tĩnh : "Không cần đâu, em tự đi ."
Có lẽ là do nôn quá nhiều quá lâu, cả hốc mắt tôi đều đỏ hoe.
Tối hôm đó, không về.
Sáng hôm sau, khoảng chín giờ hơn, quay lại đón tôi đến nhà cũ.
Tôi tưởng chỉ là bữa tiệc gia đình, không ngờ cả một gia đình họ hàng đều ở đó, hai đứa cháu sinh đôi của xông tới ôm chặt lấy chân tôi không chịu buông.
Cố Sâm có vẻ không vui, hỏi mẹ chồng: "Sao lại có nhiều khách thế?"
Mẹ chồng liếc : "Bình thường toàn là Quân Quân về thăm chúng tôi, cuối cùng cũng đợi người con cả như về thăm, không khoe khoang một chút sao?"
Thực ra là bà mua hai giỏ cua gạch Dương Trừng chính hiệu từ học trò nên mới gọi họ hàng đến nếm thử.
Tôi tìm cơ hội hỏi : "Hay là, đổi ngày khác ?"
Anh nhíu mày: "Không cần, dù sao sớm muộn gì họ cũng biết, rõ một lần cho xong!"
Anh sốt ruột muốn tôi nhường chỗ cho Chu Tiểu Băng thật.
Trong bữa tiệc, mẹ chồng : "Quân Quân, cua lạnh, con ăn một con để nếm thử thôi, đừng tham."
Bà gắp cho Cố Sâm một miếng hải sâm: "Con ăn nhiều vào, cố gắng sớm cho mẹ bế cháu."
Cố Sâm buông đũa: "Mẹ, con có chuyện muốn ..."
Càng cua trên tay tôi rơi bịch xuống đĩa.
Đúng lúc này, đứa cháu ngoại nghịch ngợm lục tung tủ tìm tờ siêu âm của tôi, nó reo lên: "Thím ơi, thím ơi, đây là cái gì thế?"
Mẹ chồng giật lấy, vài giây sau mừng rỡ khôn xiết: "Có thai rồi?"
Bà kích đến nỗi mắt đỏ hoe: "Đây là chuyện vui lớn mà hai đứa muốn với ba mẹ sao?"
Bà bưng đĩa trước mặt tôi đi: "Con này, ba tháng đầu thai nhi không ổn định, không ăn cua!"
Cố Sâm lập tức đứng dậy, giật lấy tờ siêu âm liếc , sắc mặt trắng bệch, không tin tôi.
Tôi thẳng lưng, cố nặn ra một nụ : "Vâng, con có thai rồi."
Bên tai toàn là tiếng chúc mừng, mọi người đủ thứ lưu ý, dặn dò Cố Sâm chắc chắn phải chăm sóc tôi thật tốt, không lơ là.
Gân xanh trên mu bàn tay Cố Sâm nổi lên, tờ siêu âm bị vò nát.
Yết hầu chuyển liên tục, tôi chằm chằm, rõ ràng từng chữ một: "Đứa bé này không phải của tôi, tôi bị vô sinh!"
Bạn thấy sao?