15
Không thể nhịn nữa.
Tôi cầm cốc cà phê trên tay, tạt thẳng vào mặt ta.
Chất lỏng cà phê màu nâu chảy dọc theo khuôn mặt ta, từng giọt từng giọt thấm vào chiếc áo len trắng, ngực ta ướt một mảng.
Cô ta cúi đầu, im lặng một lúc lâu.
Ngực phập phồng dữ dội,
Có vẻ như muốn nổi giận.
Tôi cảnh giác hết sức ta lại từ từ ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, vô cùng tủi thân mở miệng: "A Sâm... ta tạt em."
Trong bóng tối phía sau, Cố Sâm chậm rãi bước ra.
Anh vẫn mặc chiếc áo khoác đó.
Nhưng gầy đi nhiều, bộ quần áo vốn cắt may vừa vặn, giờ đã rộng hơn một cỡ.
Gió đêm thổi phồng chiếc áo, như cánh buồm lênh đênh vô định trên biển.
Anh cốc cà phê trên tay tôi, lại vết bẩn rõ ràng trên chiếc áo len trắng của ta, rồi ghét bỏ và mất kiên nhẫn Chu Tiểu Băng: "Cô lại muốn quỷ gì nữa?"
Chu Tiểu Băng ngẩn ra: "Thực sự là ta tạt em, có thể xem camera."
Cố Sâm tôi một cái thật sâu:
"Tôi hiểu rõ tính cách của Quân Quân, nếu ấy thực sự tạt thì chắc chắn là do đã chuyện quá đáng trước."
Chu Tiểu Băng bị đả kích mạnh, chân loạng choạng, ngã thẳng xuống đất.
Cô ta ngẩng đầu, nước mắt lăn dài: "Giờ đây, một câu cũng không chịu tin em sao?"
"Tôi tin Quân Quân."
Hóa ra, tôi cũng có lúc thiên vị vô điều kiện.
Nhưng, không vui như trong tưởng tượng.
Chu Tiểu Băng phát điên: "Em biết hận em em đã với nhiều lần em muốn ra nước ngoài, em muốn rời xa nơi này lại không chịu."
"Vậy thì em chỉ có thể tìm người khác. Đến khi em muốn đi, lại muốn cùng em ra nước ngoài lúc đó em đã có con của người khác, bộ nghĩ em rẻ mạt thế à?"
"Cô ta sảy thai thì ở nhà dưỡng bệnh, có bè quan tâm, có nhớ nhung."
"Còn em thì sao!" Cô ta gào lên: "Người đó lừa em, có vợ. Vợ vừa tìm đến, lập tức bỏ đi."
"Em không biết tiếng, lại không có tiền, ở nước ngoài khám bệnh rất đắt, rất đắt." ta ấn bụng mình: "Bây giờ em, thực sự không thể sinh con nữa rồi."
"Cố Sâm, tất cả những chuyện này đều là vì , phải chịu trách nhiệm với em!"
Sắc mặt Cố Sâm phức tạp.
Anh từ từ ngồi xổm xuống, thẳng vào Chu Tiểu Băng.
Bình tĩnh mở miệng: "Lúc đầu nên cho tôi biết, cha dượng và trai cùng cha khác mẹ của là loại người như thế nào."
Chu Tiểu Băng nước mắt giàn giụa, đột nhiên : "Em không muốn , vì em muốn ánh trăng trong sáng mãi mãi trong lòng ."
"Em suýt nữa thì rồi."
Ánh mắt ta ẩn chứa thâm ý: "Cố Sâm, em còn một bí mật mà các người sẽ không bao giờ phát hiện ra."
16
"Cái gì?"
Cô ta điên cuồng, liếc tôi rồi lại liếc Cố Sâm: "Em sẽ không cho các người biết đâu."
Chu Tiểu Băng trước khi đi thì thì thầm bên tai tôi:
"Liêu Quân Quân, tưởng là tôi cản trở sao?"
"Không, là do ta không đủ !"
Cố Sâm nhất quyết đưa tôi về.
Xe dừng dưới lầu nhà Phiên Phiên.
Anh lấy một cuốn sổ tay từ trong túi ra: "Hai ngày nay dọn dẹp đồ đạc, phát hiện ra cái này dưới gầm giường."
Bìa màu hồng cũ kỹ có ghi tên tôi.
Là nhật ký của tôi.
"Ổ khóa bị gỉ, vừa chạm vào đã rơi ra. Vì , đã mở ra xem..."
Tôi lật trang bìa đã bong tróc.
Ngày 10 tháng 11 năm 2009
Anh ấy như một tia sáng, xé tan đám mây đen trên đầu tôi, cứu rỗi tôi.
...
Ngày 11 tháng 11 năm 2009
Hóa ra ấy là học bá lớp 12, Cố Sâm.
Khi tôi tập thể dục giữa giờ, tôi cứ chằm chằm vào ấy, ấy không để ý đến tôi.
...
Ngày 20 tháng 11 năm 2009
Hôm nay ăn cơm chung bàn với ấy ở căng tin.
Anh ấy không ăn cần tây.
Tôi đã ấy không dưới một trăm lần, ấy không để ý đến tôi.
...
Ngày 10 tháng 8 năm 2010
Anh ấy trúng tuyển Đại học A, ấy thật xuất sắc.
Tôi đứng trên bảng vàng của trường và thấy tên ấy.
Anh ấy... vẫn chưa biết tôi nhỉ.
...
Ngày 1 tháng 9 năm 2012
Hôm nay ấy đã tôi!
Tôi với ấy rằng tôi cũng tốt nghiệp trường Thanh Trung, học cùng chuyên ngành với ấy.
Anh ấy và gọi một câu "Sư muội."
Rất vui.
...
Ngày 9 tháng 10 năm 2012
Hôm nay trời mưa.
Tôi cùng ấy che ô từ thư viện đến căng tin.
Anh ấy : Cảm ơn sư muội.
Anh ấy không nhớ tên tôi.
...
Ngày 10 tháng 11 năm 2012
Hôm nay tôi ăn cơm chung bàn với ấy ở căng tin.
Anh ấy : Thật khéo quá, sư muội.
Tôi : Thật khéo quá, Cố sư huynh.
Anh ấy ngẩn ra.
Anh ấy vẫn không nhớ tên tôi, mặc dù lần trước tôi đã nhấn mạnh rất rõ ràng.
...
Ngày 31 tháng 12 năm 2012
Tiệc đêm giao thừa, ấy lên sân khấu chơi đàn guitar.
Tôi hòa vào vô số fan nữ, hét lớn: "Cố Sâm, em thích !"
Anh ấy tỏa sáng trên sân khấu, với tất cả mọi người: Cảm ơn các đã thích.
Tôi cũng là "các " trong số đó.
...
Đây là trang cuối cùng của cuốn nhật ký.
Lúc đó tôi đi thêm mua máy tính xách tay, những trang nhật ký sau đó đều viết trên QQ.
Thầm thương trộm nhớ, thực sự vừa đắng chát vừa hỗn loạn.
Cố Sâm nuốt nước bọt, nhẹ giọng mở miệng: "Xin lỗi, bấy lâu nay, đều bỏ lỡ em..."
Bạn thấy sao?