Ánh Trăng Rừng Sâu – Chương 14

14

Trước khi đi, Cố Sâm vẫn nhất quyết để lại hộp súp.

Hôm đó tôi không uống súp, tối Phiên Phiên về, tò mò mở túi ra, tôi mới thấy, dưới đáy bình giữ nhiệt có một chiếc hộp nhung hình vuông.

Mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn và một tấm thiệp sinh nhật viết tay.

Hôm đó chúng tôi đi ăn tối, khi đi ngang qua quầy, tôi đã thử đeo nó, rất đẹp, muốn mua tặng tôi, tôi đã từ chối.

Vài chục triệu, quá đắt.

Hóa đơn cho thấy, chiếc vòng cổ đã mua trước khi xảy ra chuyện.

Phiên Phiên cẩn thận tôi: "Xem ra ta vẫn nhớ sinh nhật mày."

"Không quan trọng nữa."

Quà sinh nhật muộn màng, giống như chiếc bánh kem tan chảy qua đêm, không còn là hương vị mà mình mong đợi nữa.

"Không thể bỏ qua chuyện Chu Tiểu Băng đẩy mày như ."

"Ừ."

Tôi đã in rất nhiều tờ thông báo tìm người, dán ở gần trung tâm giám định.

Hy vọng có thể tìm nhân chứng, hoặc có người có thể cung cấp bằng chứng có giá trị.

Tối hôm đó, Chu Tiểu Băng gọi điện cho tôi.

"Hôm nay Cố Sâm có đến tìm không?"

"Cô đã gì với ấy , ấy như mất hồn, có dùng chuyện sảy thai để trói buộc ấy về mặt đạo đức không đấy?"

Tôi lạnh lùng : "Thực ra, tôi vốn không định giữ lại đứa trẻ này."

"Cô thừa nước đục thả câu. Nếu tôi thực sự trói buộc về mặt đạo đức thì con át chủ bài này cũng là do tặng cho tôi."

Chu Tiểu Băng tức giận cúp điện thoại.

Bạn trai của Phiên Phiên là bác sĩ.

Hôm đó ấy nghỉ phép đến nhà thăm tôi, nhắc đến chuyện hai ngày trước ở khoa nam khoa đã gặp Cố Sâm đi kiểm tra sức khỏe tinh trùng.

Bệnh viện ấy việc ở một quận khác.

Xem ra Cố Sâm đã cố đổi bệnh viện.

Phiên Phiên tức điên lên.

"Thế nào, ta vẫn không tin đứa trẻ là của ta, còn đi cái kiểm tra vớ vẩn gì ấy? Tốt nhất là kiểm tra ra thật sự không có con nối dõi, để ta hối hận cả đời luôn đi."

Tôi lắc đầu: "Anh ta hẳn là không muốn tin rằng người trong mộng mà ta nâng niu nhiều năm lại có một trái tim rắn rết."

Phiên Phiên khẩy: "Nhìn thì có vẻ là một người đàn ông thông minh lại bị mù."

Tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện cũ đã lâu.

Lúc đó, đàn chị có nhắc đến chuyện đã gặp Chu Tiểu Băng, thực ra tôi đã từng với Cố Sâm một lần.

Nhưng lập tức đổi sắc mặt, giọng điệu vô cùng lạnh lùng xa cách: "Quân Quân, tôi tin ấy tuyệt đối sẽ không lừa dối tôi, em cũng đừng những lời này sau lưng ấy."

Lúc đó, ngoài nỗi buồn, thực ra tôi rất ngưỡng mộ.

Ngưỡng mộ Chu Tiểu Băng có thể có sự tin tưởng vô điều kiện.

Chỉ người sâu đậm mới có thể nhận sự thiên vị này.

Còn không tôi nên dù tôi có đi lại sự thật, cũng không tin.

Mười ngày sau, tôi hết ở cữ, trở lại việc.

Công việc tồn đọng hơi nhiều, xử lý xong đã là tám giờ.

Tôi cầm cốc cà phê chưa uống hết ra khỏi công ty, phát hiện Chu Tiểu Băng đang đợi tôi ở dưới lầu.

Đầu đông giá rét, ta mặc đồ mỏng manh, trông tinh thần không tốt lắm.

Thấy tôi ra, ta khinh thường nhếch môi: "Chỉ sảy thai thôi mà, nghỉ ngơi nửa tháng trời, đúng là quý giá thật."

"Chuyện của tôi ở Mỹ là với ấy đúng không!

"Anh ấy kết hôn với ba năm mà không , cho dù không có tôi, cũng sẽ không đến lượt ."

Cô ta từng chữ sắc bén, đâm thẳng vào vết thương của tôi:

"Đứa trẻ này là ăn cắp, dù sao sinh ra cũng chẳng ai , giống như hồi nhỏ của , tôi cũng chỉ giúp một tay thôi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...