Ánh Trăng Rừng Sâu – Chương 13

13

Anh vẫn mặc chiếc áo khoác màu lạc đà đó.

Trước đây, khi mặc bộ đồ này luôn khiến tôi vô cùng rung .

Bây giờ... là vì chưa cạo râu sạch sẽ, hay là vết dầu mỡ trên ngực áo len trắng, hoặc là vết bẩn trên mũi giày da.

Mặc dù trái tim vẫn sẽ nhói lên không còn hỗn loạn như trước nữa.

"Sao lại là ?"

Anh ấy giơ hộp thức ăn trong tay về phía tôi: "Anh đã tra cứu tài liệu, họ rằng bây giờ em cần phải bồi bổ nhiều hơn, đây là súp hầm."

Tôi đầy nghi ngờ: "Ăn không đấy?"

Tôi nhớ có lần tôi bị sốt cao không ăn gì, dùng nồi đất nấu cháo cho tôi, kết quả là đáy nồi đất bị cháy thủng.

Nấu mì, mì vón cục không khuấy .

Anh lấy lòng vặn nắp ra, tôi vào.

Màu súp không đủ trong không phải là món ăn bóng đêm nữa.

"Đây là gà mái tơ chính hiệu mà sáng sớm lái xe về quê bắt, bên trong có nhân sâm, kỷ tử..."

Anh không ngừng, tôi ngắt lời : "Lòng tốt thì tôi xin nhận, súp gà giữ lại uống đi, Phiên Phiên đã chuẩn bị xong trước khi đi rồi."

Hầu hết thời gian, thân còn đáng tin hơn đàn ông.

Anh ấy từ từ vặn nắp hộp giữ nhiệt lại.

"Nếu đến tìm tôi để thủ tục ly hôn thì bây giờ tôi đi thay quần áo..."

"Không phải!" Anh trầm giọng ngắt lời tôi: "Anh đến đây là muốn giải thích với em, hôm đó ở trung tâm giám định, không thấy em."

???

Như sợ tôi không tin, lấy điện thoại ra, mở một đoạn video.

Anh nhờ một người đi đường nằm ở vị trí tôi ở lúc đó, còn vẫn ở chỗ bế Chu Tiểu Băng.

Lúc đó tôi ở trong vùng điểm mù của .

Có một cái cột, vừa vặn che mất tôi.

"Lúc đó như thể nghe thấy giọng em, quay lại không thấy em, thêm nữa, thêm nữa là Chu Tiểu Băng ấy cứ giục ..."

Thảo nào.

Hôm đó quay lại, ánh mắt mang theo vẻ bối rối, như thể không tập trung.

Anh khó khăn mở lời: "Anh biết bây giờ những điều này đã quá muộn hôm đó không cố ý cứu ấy mà bỏ em lại."

"Quân Quân, xin lỗi em."

Đèn cảm ứng sáng lên, ánh sáng vàng nhạt bao trùm lấy .

"Cố Sâm, tôi không trách nữa."

Anh ngạc nhiên sửng sốt.

"Anh ta, cho dù lúc đó cũng thấy tôi, cũng sẽ cứu ta trước đúng không!"

"Nói ra thì, tôi còn phải cảm ơn ." Hốc mắt vẫn không nhịn ứa lệ: "Bởi vì trong khoảnh khắc đó, tôi đã hoàn toàn c h ế t tâm, biết rằng tôi sẽ mãi mãi không phải là sự ưu tiên của ."

"Mộng đẹp đã tỉnh, may mà chưa muộn."

Cửa sổ hành lang đóng chặt không biết từ đâu có luồng gió lạnh thổi đến, vẫn khiến tôi rụt cổ lại vì lạnh.

Cố Sâm vội : "Chúng ta vào trong chuyện."

Tôi đưa tay chặn cửa: "Những gì cần đã rồi, tôi thực sự không trách , về đi."

Ban đầu , là do tôi tự nguyện.

Anh không tôi, là việc tôi đã đoán trước.

Là tôi, đã đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình.

Anh chống tay lên tường, tôi bằng ánh mắt đau khổ và uất ức: "Quân Quân, em hãy trách đi, em hãy trách đi!

"Lẽ ra có cơ hội, có cơ hội... giữ lại đứa con của chúng ta."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...