01
Khoảng mười giờ tối, Cố Sâm trở về.
Cửa vừa mở, một cơn gió lạnh lập tức ùa vào.
Tôi cầm que thử thai, vui vẻ chào đón, lại rút từ trong túi ra một tập tài liệu: “Quân Quân, chúng ta ly hôn đi!
“Tôi sẽ để cho em căn biệt thự hiện tại em đang ở, lại cho em thêm một triệu tiền mặt nữa, nếu em có cầu gì khác thì cứ .”
Bên tai như vang lên sấm sét, tôi cố gắng giữ bình tĩnh: "Đang yên lành..."
"Tiểu Băng đã trở lại."
Lúc này, que thử thai trong tay tôi bỗng lạnh như băng.
“Nhưng ấy không thể sinh con, ba mẹ sẽ không đồng ý…”
Ba năm trước cũng vì thế mà hai người cãi nhau, Chu Tiểu Băng bỏ đi nước ngoài, tôi lợi dụng thế mà cưới .
Giọng Cố Sâm trầm thấp: “Anh không muốn bỏ lỡ thêm lần nữa.”
"Chỉ cần ấy, không phải ấy không ."
Móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, cổ họng tôi như nghẹn lại.
Anh cụp mắt tôi, mùi nước hoa thoang thoảng trên người xộc vào mũi tôi như vô số mũi tên: “Vừa rồi em có chuyện gì muốn với à?”
Tôi ngước .
Sau ba năm kết hôn, việc thấy khuôn mặt này hàng ngày vẫn khiến trái tim tôi rung .
"Nếu chúng ta có con, vẫn sẽ ly hôn sao?"
Cố Sâm cau mày: "Quân Quân, trên thế giới này không có nếu như.”
“Khi chúng ta thoả thuận kết hôn, cũng đã hứa sẽ không nhau hay dây dưa gì. Em quên rồi à?”
Đôi mắt đen của hiện rõ vẻ quyết tâm, tôi thấy hình bóng của mình trong đó thật thảm .
Que thử thai biến thành một cái gai đầy ngạnh, tận lục hút máu tôi chứ không hề tổn thương đối phương chút nào.
Nhìn nhau hồi lâu, tôi khẽ mỉm : “Em chưa quên.”
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, ba mẹ bên kia, tới lúc đó còn cần em phối hợp diễn cùng một màn!”
Việt
Anh gõ gõ vào tập tài liệu trên bàn: "Xem cho kỹ bản thỏa thuận ly hôn."
Nhìn bóng biến mất trong phòng việc, tôi vẫn không nhịn : "A Sâm, có từng..."
Lời còn chưa dứt, điện thoại reo.
02
Anh nghe điện thoại, giọng dịu dàng: "Tiểu Băng..."
Anh tôi ra hiệu lát nữa , rồi vào phòng việc, đóng cửa lại.
Tôi nhẹ nhàng hết câu còn lại: "Anh có từng có lúc nào em không?"
Hành lang trống trải không cho tôi câu trả lời.
Đêm hôm đó, tôi nằm mơ trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.
Tôi mơ thấy kỳ thi giữa kỳ lớp 11, tôi đạt hạng nhì toàn khối.
Họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm khen ngợi tôi.
Mẹ tôi cũng rất vui vẻ.
Nhưng vừa ra khỏi cổng trường, bà đột nhiên tát tôi một cái, gào lên với tôi: "Hạng nhì, tại sao chỉ có thể đạt hạng nhì?"
"Sao mày lại ngu ngốc như thế, có xứng với số tiền mẹ đã bỏ ra cho mày không?"
...
Buổi tối tan học, người ra vào cổng trường tấp nập.
Những người đi ngang qua đều tôi bằng ánh mắt thương và tò mò.
Đầu tôi ong ong, ngồi xổm xuống ôm chặt đầu, không muốn ai thấy khuôn mặt mình.
Từ nhỏ đã như ,
Tôi đạt hạng nhất, bà chỉ biết chế giễu và đả kích.
Một khi tôi biểu hiện không tốt, bà sẽ mắng tôi vô dụng, mắng tôi là rác rưởi, tôi không xứng bà nuôi.
Ngột ngạt và tuyệt vọng.
Thật muốn, c h ế t quách đi!
Ngay lúc đó, một giọng lạnh lùng vang lên: "Cô ấy đạt hạng nhì là rác rưởi, một tháng bà kiếm bao nhiêu tiền?
"Bà có tốt nghiệp Thanh Bắc không?
"Bà dám mắng lãnh đạo, mắng khách hàng như không?"
Mẹ tôi bị phản bác đến mức câm nín.
Trước mặt người ngoài bà luôn cẩn thận từng li từng tí, chỉ trước mặt tôi mới gào thét ầm ĩ.
Bà kéo tôi vội vã về nhà, lúc lên xe buýt, tôi quay đầu lại, thấy thiếu niên đứng dưới đèn đường sáng như ngọn đèn duy nhất trong đêm tối.
Sau đó tôi biết, là học bá lớp 12 Cố Sâm.
Tôi theo vào đại học.
Tôi vào câu lạc bộ của , tôi xem mọi trận bóng rổ của , tôi cùng che chung một chiếc ô khi trời mưa, tôi cùng ghép bàn ăn trưa.
Tôi lấy hết can đảm mặc chiếc váy đẹp nhất đi tỏ lại thấy nắm tay Chu Tiểu Băng.
Sau đó, tôi thi nghiên cứu sinh vào viện nghiên cứu của mẹ .
Chỉ để không còn mất liên lạc với .
Năm tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Chu Tiểu Băng phát hiện bản thân không thể sinh con, bất chấp sự phản đối của gia đình muốn kết hôn với ta.
Chu Tiểu Băng dứt khoát chia tay, đi nước ngoài, cũng muốn đi theo.
Giáo sư tức giận đến mức vào ICU, có thể tìm ai kết hôn cũng , tuyệt đối không thể là Chu Tiểu Băng.
Hôm đó, hoàng hôn đỏ như máu.
Anh đứng dưới lầu hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đối mặt với người cha khuyên can, gào lên trong đau khổ: "Bây giờ tôi đi đâu tìm một người để kết hôn để bà ấy yên tâm ra đi đây? Hay là tôi đi c h ế t cùng bà ấy luôn cho rồi?"
Ma xui quỷ khiến, tôi đi tới, gọi một tiếng "Sư huynh."
Ánh mắt xám xịt của bùng lên tia lửa, khàn giọng : "Liêu Quân Quân, hay là em kết hôn hợp đồng với tôi đi?"
Lúc ký tên ở cục dân chính, dừng tác lại hỏi tôi: "Em chắc chứ?"
Tôi đã phải cố gắng lắm,
mới không bật ngay tại chỗ: "Em chắc chắn!"
Lúc đầu, chỉ cần từ xa là tôi đã rất thỏa mãn, sau đó tôi hy vọng cũng có thể thỉnh thoảng tôi, rồi sau đó khi buồn tôi muốn ôm tôi, quan tâm tôi một câu.
Còn bây giờ, tôi khao khát cũng có thể tôi.
Tôi như kiến không biết mệt mỏi, ngày qua ngày đào bới trên bức tường trong lòng , mong có thể từng chút một chiếm lấy .
Nhưng hôn nhân lấy trộm bằng lời dối, cuối cùng cũng phải trả lại.
Ngày hôm sau tôi đến bệnh viện kiểm tra.
Quả thực đã có thai.
Tính ngày, hẳn là hôm Cố Sâm say rượu tháng trước.
Đó là lần duy nhất chúng tôi thân mật trong ba năm hôn nhân, mà lại trúng ngay.
"Hiện tại thai nhi phát triển tốt, bọn tôi sẽ lập hồ sơ cho , nhớ đến khám thai đúng hẹn."
"Tôi không muốn đứa trẻ..."
Bạn thấy sao?