Ánh Trăng Nơi Quân [...] – Chương 14

Nghe , Lâm Hiểu Tinh như vớ cọng rơm cứu mạng, liên tục gật đầu:

“Em ! Em sẽ khai hết! Anh rể, xin nhất định phải cứu em!”

Lục Trường Phong đỡ ấy dậy, rồi giao lại cho tôi:
“Vãn Nguyệt, đưa em em về phòng nghỉ ngơi. Chuyện này, không để lộ với bất kỳ ai.”

Tôi gật đầu, dìu Lâm Hiểu Tinh – cả người run rẩy mềm nhũn – về phòng.

Những ngày sau đó, cả nhà chìm trong bầu không khí nặng nề.

Lục Trường Phong càng bận rộn, thường xuyên thức trắng đêm, không về nhà. Tôi biết, đang lo liệu chuyện của Lâm Hiểu Tinh.

Còn ấy thì ngày ngày khóc lóc, sống trong sợ hãi và ân hận.

Dưới sự sắp xếp của Lục Trường Phong, cuối cùng ấy cũng bí mật khai báo toàn bộ sự việc cho ban bảo vệ.

Hóa ra, A Cường chẳng phải “thanh niên có bản lĩnh” gì cả, mà chỉ là tay sai của một đường dây buôn lậu.

Hắn lợi dụng sự hão huyền và ngây thơ của Lâm Hiểu Tinh, biến ấy thành trung gian, móc nối với một người mua bên ngoài biên giới.

Lô linh kiện kính đêm bị đánh cắp kia, chính là do bọn họ cất giấu trong một căn cứ bí mật ở trong thành phố của người mua.

Dựa vào manh mối Lâm Hiểu Tinh cung cấp, quân đội và công an đã phối hợp hành , nhanh chóng quét sạch cả đường dây, bắt gọn người và tang vật, cứu vãn một khoản tổn thất cực lớn cho quốc gia.

Vì lập công lớn, lại thêm Lục Trường Phong đứng ra xoay xở bảo lãnh, cuối cùng Lâm Hiểu Tinh thoát khỏi hình hình sự, chỉ phải nhận sự phê bình, giáo dục nghiêm khắc.
Một cơn bão lớn, rốt cuộc cũng lắng xuống.

Cha mẹ nhà họ Lâm biết sự thật thì sợ hãi đến toát mồ hôi, lại càng mang ơn Lục Trường Phong.

Còn Lâm Hiểu Tinh, sau biến cố chấn này, cả con người như biến đổi. Cô ấy không còn mê muội hư vinh, cũng không còn ảo tưởng những thứ phù phiếm, mà trở nên trầm lặng, tỉnh táo hơn nhiều.

Cô chủ muốn rời đi. “Vãn Nguyệt, xin lỗi, khoảng thời gian qua đã quá nhiều phiền toái cho chị và rể.” – tôi, ánh mắt chan chứa hối hận – “Em đã nghĩ kỹ rồi, em muốn về quê với bà ngoại, vừa bầu với người già, vừa tự kiểm điểm lại bản thân.”

“Ngày trước, em quá nông nổi, không biết trân trọng những gì đang có, để rồi bỏ lỡ… người tốt nhất.” – vừa , vừa liếc Lục Trường Phong đang tập quyền trong sân, ánh mắt dâng lên muôn vàn cảm . Có hối tiếc, có bất cam, cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Tôi không biết gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Vãn Nguyệt,” – bỗng nắm chặt tay tôi, thẳng vào mắt tôi – “Anh rể là một người đàn ông tốt, chị nhất định phải biết trân trọng ấy.”

“Thực ra… hôm đó ở chợ đen, ấy vốn dĩ không phải đến tìm em.”

Tôi sững sờ.

“Hôm ấy ấy đi nhiệm vụ ngầm, cờ thấy em bị quấy rầy. Anh ra tay giúp em thoát thân, còn mắng em một trận thậm tệ, bắt em lập tức về nhà.”

“Từ đầu đến cuối, chưa từng với em một lời dịu dàng. Anh chỉ nhấn mạnh rằng, quân nhân có danh dự của quân nhân, danh dự ấy không phép bị vấy bẩn. Anh bảo em đừng bao giờ mất mặt , cũng đừng mất mặt nhà họ Lâm nữa.”

“Hôm say rượu cũng chẳng phải vì em. Mà là bởi, trong nhiệm vụ, đã mất đi một người đồng đội thân thiết nhất…”

Đầu tôi ong lên, hoàn toàn trống rỗng.

Thì ra, tôi đã hiểu lầm .

Từ đầu đến cuối, đều là tôi hiểu lầm .

Anh đến chợ đen là vì nhiệm vụ.

Anh trách mắng Lâm Hiểu Tinh là để giữ gìn danh dự quân nhân.

Anh say rượu là vì nỗi đau mất đi chiến hữu.

Còn tất cả những gì cho Lâm Hiểu Tinh, không hề vì xưa, mà chỉ bởi trách nhiệm của một người rể, và nghĩa với nhà họ Lâm.

Tất cả hành của , đều có lời giải thích hợp hợp lý.

Duy chỉ có một điều, tôi vẫn chưa rõ — đó là đối với tôi, rốt cuộc mang cảm thế nào?

Ngày tiễn Lâm Hiểu Tinh rời đi, trời trong xanh, nắng đẹp.

Cô mang theo một chiếc túi hành lý đơn giản, một mình lên xe khách về quê.

Tôi và Lục Trường Phong đứng ở bến xe, lặng lẽ chiếc xe rời đi, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.

“Thế là hết rồi.” – Lục Trường Phong cất tiếng.

“Ừ.” – tôi gật đầu.

Giữa chúng tôi lại là sự im lặng quen thuộc.

“Lâm Vãn Nguyệt.” – bỗng gọi tên tôi.

“Gì ?”

“Chúng ta… hãy cùng nhau sống thật tốt đi.”

Giọng rất khẽ, lại như một hòn sỏi ném xuống mặt hồ phẳng lặng trong tim tôi, khơi dậy vô vàn gợn sóng.

Tôi quay sang .

Trong nắng chiều, gương mặt nghiêng của góc cạnh, rắn rỏi mà vẫn dịu dàng.

Đôi mắt sâu thẳm khó đoán kia, lúc này dường như lấp lánh ánh sao.

Anh không “Anh thích em”, cũng chẳng “Anh em”.

Anh chỉ — chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt.

Một câu giản dị, lại khiến trái tim tôi rung hơn bất kỳ lời ngọt ngào nào.

Tôi gật mạnh đầu, hốc mắt hơi ươn ướt.

“Được.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...