Sự xuất hiện của tôi đã đánh vỡ khung cảnh thiêng liêng mang theo chút hương vị êm dịu và mỹ lệ này.
Tạ Vãn Dương chột dạ thu hồi tay, lo lắng tôi hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Tôi không buồn hắn lấy một cái: "Lấy chút đồ!"
Sau khi tôi tìm khúc vải tốt nhất mang về từ Giang Nam vào nửa năm trước, lúc định đi ra ngoài. Đột nhiên Hứa Hiểu Nhiên ngăn tôi lại, giữ chặt khúc vải : "Khúc vải này có khách chọn rồi, Tạ để cho tôi thiết kế."
Tôi thoáng qua Tạ Vãn Dương. Anh ta bối rối dời đi tầm mắt, không dám đối mặt với tôi.
Ha!~
Tôi bật thành tiếng, với Hứa Hiểu Nhiên: "Có những thứ có thể chạm vào, không phải món đồ nào cũng có thể đâu. Lúc tôi thiết kế bộ sườn xám bán tới năm con số thì khi ấy chắc vẫn còn đang phụ việc cho thầy mình nhỉ?"
"Cô!" Hứa Hiểu Nhiên về phía Tạ Vãn Dương: "Em là thiết kế chính của studio chúng ta, lại để cho ta sỉ nhục em trắng trợn đến à?"
Tạ Vãn Dương mím môi, lạnh lùng : "Đưa cho em ấy đi!"
Tôi lấy vải dệt, dạ dày lại thấy rất buồn nôn.
80.
Tạ Vãn Dương về nhà, gọi điện thoại bảo tôi về ngay lập tức.
Mẹ cũng rất nhạy bén, nhận ra giữa chúng tôi có vấn đề, bèn khuyên tôi về nhà rồi cùng Tạ Vãn Dương từ từ giải quyết. Lúc ra tới cửa, mẹ đưa cho tôi vài quả hồng vừa mua hôm qua, bảo rằng Tạ Vãn Dương thích ăn quả này lắm.
Bà còn đưa mấy quyển sổ nhật ký thời tôi học cấp ba và đại học, với tôi: "Nếu hai đứa đã quên mất mình từng nhau ra sao thì cùng xem lại đi. Mẹ tin, nó sẽ giúp các con nhớ kỹ."
Hốc mắt của tôi đã đỏ hoe khi nghe câu của mẹ.
Mẹ, không phải con không Tạ Vãn Dương, mà là ấy đã không còn con nữa rồi. Với lại... Con cũng không sống bao lâu nữa!
79.
Hôm qua khi tôi về tới nhà thì Tạ Vãn Dương đã ra ngoài. Hình như Hứa Hiểu Nhiên có chuyện quan trọng cần tìm ta.
Hoàng hôn buông xuống, màu đỏ nhuộm thêm lớp vàng kim trải dài cả một bầu trời. Tôi ngồi ở ban công, lật mở quyển sách "Huynh đệ" của thầy Dư Hoa. Trong sách viết: Nhân gian là thế! Nếu có một người sắp đi về cõi chết, thì sẽ càng cảm thấy quyến luyến vô hạn tới ánh chiều tà đang chiếu rọi cuộc sống; hai người còn lại cứ mải mê tìm hoan mua vui, thì gì phát hiện , ánh chiều tà đó rực rỡ đến mức nào…
78.
Tôi đi tái khám. Bác sĩ lại kê đơn thuốc cho tôi. Tôi hỏi ông: "Nếu mỗi ngày tôi đều uống thuốc đúng giờ thì có thể sống lâu hơn một chút không? Tám, chín ngày gì cũng ..."
Câu trả lời của tôi chính là mười mấy giây tĩnh lặng.
Tôi lại hỏi: "Ông đã từng trải qua bao nhiêu lần sinh ly tử biệt, cái chết rốt cuộc là như thế nào?"
Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Giống như giọt nước biến mất trong đại dương!"
77.
Tôi bắt đầu vẽ bản phác thảo cho bộ sườn xám.
Sao đột nhiên tôi lại muốn tìm một người già cho mẹ nhỉ?
Thế thì sau khi tôi chết, bà cũng sẽ không bị đơn quá mức, biết đâu may mắn lại răng long đầu bạc thì sao?
Nhưng tôi chợt nhớ tới Tạ Vãn Dương. Đây đã là ngày thứ mười ba kể từ khi tôi nhận chẩn đoán mình bị mắc bệnh ung thư. Tôi sụt hết năm kí Tạ Vãn Dương vẫn không hề hay biết gì.
Thôi … Thay vì tìm cho mẹ một người già thì tôi vẫn nên dùng tiền tiết kiệm của mình đặt trước cho bà một phòng có điều kiện tốt nhất trong viện dưỡng lão thôi!
76.
Tôi đã xem qua mười viện dưỡng lão, cuối cùng mới chọn một chỗ ổn áp về mọi mặt. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy mấy người già trong này không vui vẻ chút nào, chắc là vì họ thiếu thốn thương của gia đình.
Chắc Tạ Vãn Dương cũng sẽ nể năm năm chúng tôi nhau, cùng bảy năm kết hôn mà đến trông nom mẹ tôi nhỉ?
Haiz... Vẫn là không nên kỳ vọng vào người khác thì hơn!
Sau khi đã tìm viện dưỡng lão, tôi lại chuyển tiền trong tài khoản của mình qua một chiếc thẻ khác, không nhiều cũng không ít, vừa đúng 850.000 ngàn. Số tiền này chắc sẽ đủ cho nửa đời sau của mẹ cơm no áo ấm.
Nhưng… lỡ như bà sinh bệnh thì sao?
Lỡ như… xảy ra chuyện gì cần dùng tiền gấp thì phải như nào?
Thế là tôi liền nhắm tới studio [Nguyệt sắc bất vãn]. Vẫn là nên tìm cơ hội chuyện với Tạ Vãn Dương thôi…
Bạn thấy sao?