Anh Trai Trên Danh [...] – Chương 3

7

Tôi và Trình Việt Xuyên lại một tuần không gặp.

Lần này là do tôi cố tránh mặt .

Tin nhắn của gửi đến từng cái một, tôi cũng từng cái một lướt qua, không trả lời.

Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh của nụ hôn ấy, hơi thở quấn quýt, không phân rõ là ai khao khát hơn ai.

Ngay khoảnh khắc mọi thứ sắp vượt khỏi kiểm soát, Trình Việt Xuyên đột ngột xoay người xuống giường, không quay đầu lại mà lao thẳng vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào vang lên, tôi kéo chăn trùm kín đầu.

May quá, mọi chuyện vẫn chưa quá tệ.

Tôi ngồi trên thảm, tập trung lắp ghép mấy khối lego thì chuông cửa vang lên.

Căn hộ này chỉ đứng tên tôi, chỉ có Vệ Khiêm Nguyệt biết địa chỉ.

Màn hình chuông cửa bật sáng, phản chiếu hình ảnh của Trình Việt Xuyên.

Anh thẳng vào ống kính, đôi mắt sắc bén như thể có thể thấu tâm tư tôi qua lớp màn hình.

Tôi cúi đầu, nhấn nút mở cửa.

Dường như không ngờ cửa lại mở dễ dàng như , vẻ tự nhiên ban đầu của lập tức biến mất, thay vào đó là chút căng thẳng.

Anh đứng yên, không nhúc nhích.

Không khí có chút gượng gạo.

Tôi hơi mất tự nhiên:

“Vào đi.”

Anh khẽ ho một tiếng, ánh mắt rơi xuống tủ giày cạnh thang máy:

“Không có dép sao?”

Tôi chợt nhớ ra, vì không nghĩ sẽ đến nên cũng không chuẩn bị dép nam, trong tủ giờ chỉ có một đôi dép nữ của Vệ Khiêm Nguyệt.

“Vào luôn đi, không sao đâu.”

Anh gật đầu, xách theo túi giữ nhiệt đi thẳng vào bàn ăn, bày ra một bàn đầy thức ăn.

“Anh mua một ít đồ ăn em thích.”

Tôi lấy hai bộ bát đũa, đặt một phần trước mặt :

“Vậy thì cùng ăn đi.”

Sự lúng túng trên mặt Trình Việt Xuyên lúc này mới dần biến mất.

Tôi lén vài lần, phát hiện nụ của sáng rực đến mức khiến người ta không kìm mà mỉm theo.

Bỗng có cảm giác như thời gian trôi chậm lại, yên bình đến lạ.

Chỉ tiếc là hương vị đồ ăn có hơi tệ, chắc đầu bếp hôm nay có chút sơ suất, cũng không sao.

Trình Việt Xuyên gắp hai miếng, sau đó khẽ ho nhẹ, ánh mắt lộ ra chút do dự, rõ ràng là có chuyện muốn .

Tôi , chờ đợi câu tiếp theo, đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.

Thời điểm hơi không thích hợp.

Trình Việt Xuyên định bấm tắt, khi thấy tên người gọi đến, ngập ngừng một giây rồi vẫn chọn nghe máy.

Chỉ trong thoáng chốc, tôi đã kịp thấy cái tên hiện lên màn hình – Hà San.

Không chỉ , từ đầu dây bên kia còn truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào.

Gương mặt dần trở nên nghiêm túc, đến khi cuộc gọi kết thúc, lập tức đứng dậy, giọng có chút gấp gáp.

“Con của Hà San bị ốm, phải đưa bé đến bệnh viện.”

Như có thứ gì đó đứt phựt trong đầu tôi, sau đó toàn thân bắt đầu lạnh dần.

Đầu đũa trong tay run lên, chọc bừa vào món ăn trong bát, tôi khó khăn lắm mới tìm lại giọng của mình.

“Con à?”

“Ừm.”

Biểu cảm của thoáng chút phức tạp, qua loa trả lời xong liền xoay người rời đi, đến cửa thì quay đầu tôi.

“Tinh Nhiên, đợi về rồi chuyện, không?”

Tôi gật đầu không gì, chỉ đến khi bóng khuất hẳn ngoài cửa, tôi mới lặng lẽ gắp một miếng thịt nghêu.

Tuần trước, khi bị ba Trình giục chuyện sinh con, Trình Việt Xuyên đã không vội.

Chả trách không vội.

Đứa bé kia giờ cũng đã ba tuổi rồi, đúng là một món quà bất ngờ lớn.

Nhìn ánh đèn neon lấp lánh ngoài cửa sổ, tôi đứng dậy, gom hết thức ăn trên bàn đổ vào thùng rác.

8

Trình Việt Xuyên trở về khi trời đã về khuya, trên người mang theo hơi lạnh thấu xương.

“Thằng bé còn quá nhỏ, đột nhiên bị bệnh lại quấy khóc không ngừng, Hà San không thể xoay xở nổi…”

Tôi đứng chặn ngay cửa, cắt ngang lời :

“Tôi đã đặt lịch với cục dân chính, chín giờ sáng mai.”

Anh vẫn chìm trong mạch suy nghĩ của riêng mình, khó khăn tiếp nhận thông tin tôi vừa .

Giữa sự im lặng chết chóc, Trình Việt Xuyên buông lỏng tay, quay người ấn nút thang máy, không thêm một lời.

Thang máy từ từ đi xuống.

Tôi cúi đầu túi giấy bị bỏ lại, lẻ loi nằm dưới đất, miệng túi mở ra, để lộ một góc đồ bên trong.

Là một đôi dép nam.

Viền mắt tôi bất giác cay cay, hơi ấm trong lòng bàn tay chỉ kéo dài đúng một giây.

Thật vô dụng.

Tôi đóng cửa lại, không quan tâm đến cái túi kia nữa.

9

Hai giờ sáng, tôi vẫn không ngủ .

Trằn trọc mãi, điện thoại đột nhiên reo lên.

Là Trình Việt Xuyên gọi.

Tôi trượt màn hình nhận cuộc gọi, không gian yên tĩnh vang lên giai điệu Clair de Lune của Debussy.

Nhưng giọng cất lên lại không phải của .

“Chào , đây là quán bar Treading Moon. Bạn của đã uống quá chén, có thể đến đón ấy không?

“Cô là số liên lạc đầu tiên trong danh bạ của ấy, chúng tôi chỉ có thể phiền .”

“Ơ… ấy…”

Cuộc gọi từ phía bên kia bị ngắt ngang.

Khi tôi đến nơi, đã gục xuống quầy bar, say đến mức không còn ra hình dạng.

Người pha chế thấy tôi như thấy cứu tinh, đưa cho tôi một xấp tiền đỏ chót.

“Cô cuối cùng cũng đến, đây là số tiền ấy boa thêm, cầm giúp ấy đi.”

Tôi đầy áy náy:

“Vẫn phải phiền giúp tôi dìu ấy lên xe.”

Trình Việt Xuyên cao một mét tám sáu, đổ ập lên người tôi suýt nữa đè tôi gãy lưng.

Tôi nghiến răng:

“Trình Việt Xuyên!”

Anh chớp mắt mơ màng, tôi rồi lẩm bẩm:

“Ngôi sao nhỏ…”

May quá, vẫn chưa say đến mức quên tôi là ai.

Nhưng ngay giây tiếp theo, suy nghĩ lại bay xa, giọng mang theo chút ghen tuông lộ liễu.

“Người đàn ông đó là ai…”

Tôi tức giận:

“Nhân viên pha chế!”

Anh bĩu môi, lẩm bẩm:

“Vậy mà lại là nhân viên pha chế…”

Cái vẻ chán ghét nhè nhẹ kia là thế nào chứ? Không có nhân viên pha chế thì chỉ có nước ngủ ngoài đường!

Anh cúi đầu, miệng không ngừng gọi:

“Tinh Nhiên…”

Tôi bực mình, giơ tay vỗ mạnh vào lưng , cuối cùng cũng khiến chịu im lặng.

Kéo về nhà, ném lên giường, tôi suýt chút nữa kiệt sức.

Anh quấn chăn vào người, trong hơi rượu mơ màng lẩm bẩm điều gì đó.

Tôi ghé sát lại, chỉ nghe rõ hai chữ.

“Dép lê…”

10

Sau cái “rắc rối nhỏ” đêm qua, khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.

Trình Việt Xuyên nằm ngay bên cạnh, chăm tôi không chớp mắt.

Anh tỉnh táo hoàn toàn, không có chút dấu vết nào của cơn say tối qua.

Thấy tôi mở mắt, câu đầu tiên là:

“Tinh Nhiên, đã mười giờ rồi.”

Mười giờ rồi.

Đã qua chín giờ.

Lỡ mất lịch hẹn ly hôn.

Tôi trở mình xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, không thèm để ý đến .

Anh giống như một cái đuôi nhỏ bám theo tôi, hình ảnh trong gương phản chiếu đôi mắt đỏ hoe của .

Chờ tôi xong mọi việc, mới lên tiếng:

“Tinh Nhiên, đừng ly hôn không?”

Tôi đẩy ra, quay lại giường nằm, cũng thuận thế quỳ một chân xuống trước mặt tôi.

Giọng tôi lạnh đi vài phần, thẳng vào vấn đề:

“Thế còn Hà San thì sao? Còn đứa bé kia thì sao?”

Trình Việt Xuyên khựng lại hai giây, trông có vẻ ngạc nhiên:

“Liên quan gì đến ?”

Tôi cau mày.

Bất ngờ, nắm lấy tay tôi, chân thành :

“Người đàn ông kia có gì tốt? Em đi, học theo.”

Tôi vốn định tranh luận với , câu này lập tức kéo suy nghĩ tôi sang hướng khác.

Người đàn ông nào?

Tôi nghĩ , rồi hỏi lại .

Anh cụp mắt, vẻ mặt đầy oan ức.

“Người đàn ông khiến em muốn ly hôn với ấy.”

Tôi bật .

Đúng là khi tức giận, người ta có thể ra tiếng.

Tôi , chậm rãi từng chữ:

“Tôi muốn ly hôn với , là vì phụ nữ.”

Anh cứng đờ.

Ngón tay run run chỉ vào tôi, miệng mấp máy không nên lời, trong mắt nhanh chóng đong đầy nước mắt.

Anh còn dám tỏ ra ấm ức hơn tôi.

“Hà San.”

Tôi gõ nhẹ lên giường, nhắc nhở quay lại chủ đề chính.

Ai ngờ nước mắt càng chảy dữ dội hơn, giọng nghẹn ngào, gần như sụp đổ:

“Hà San có chồng, có con rồi! Em thích ấy thì cũng không có kết quả đâu!”

Hả?

Hình như có gì đó sai sai.

Tôi vội vàng đưa cho tờ giấy:

“Không phải Hà San là ánh trăng sáng của sao?”

“Trừ em ra, còn có ánh trăng sáng nào khác à?!”

Trình Việt Xuyên cúi đầu, mạnh tay lau nước mắt, vò tờ giấy thành một cục, bộ dáng ấm ức như hoa lê trong mưa, mà khiến người ta không khỏi cảm thấy thích thú.

Nhưng tôi không kịp thưởng thức lâu, chỉ có thể sững sờ.

Hỏng thật rồi.

Cuối cùng tôi cũng phải thừa nhận rằng, từ đầu đến cuối, sóng não của tôi và Trình Việt Xuyên hoàn toàn không cùng tần số.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...