10
Cuối cùng, chuyện này không có kết quả.
Đại khái là nhà họ Từ đã xem hết toàn bộ camera giám sát nên không đến trường nữa.
Kết quả mà nhà trường đưa ra là hiểu lầm.
Chỉ là không lâu sau khi sự việc xảy ra, Từ Diệp đã chuyển trường.
Tôi cũng không để ý sau đó tôi đã hỏi trai tôi về những gì cụ thể đã xảy ra vào thời điểm đó.
Anh trai tôi rằng lúc đó ấy tan học sớm, thấy Từ Diệp có vẻ kỳ lạ, sợ cậu ta xảy ra chuyện gì nên đã đi theo, không ngờ lại thấy Từ Diệp bị người ta vây quanh, ấy định bụng đi qua định giải vây cho cậu ta không ngờ, ngày hôm sau Từ Diệp lại một mực cắn chết là ấy là người tìm người đánh mình.
Không ngoài dự đoán, có lẽ là vết thương trên người Từ Diệp bị bố mẹ phát hiện, cậu ta không dám là những người đó bắt nạt mình, chỉ có thể kéo Mạnh Vân Xuyên xuống nước.
“Đúng rồi, không chuyện này nữa, này, em , thích không?!”
Bỗng nhiên, giọng sảng khoái của thiếu niên văng vào tai, kéo tôi về với thực tại.
Tôi quay đầu lại, thấy Mạnh Vân Xuyên như biến ra trò ảo thuật, lấy ra một chiếc váy từ phía sau!
Chiếc váy màu hồng nhạt, tinh xảo và đẹp mắt.
Nhưng là biết giá trị không hề rẻ.
Tôi há hốc mồm: “Anh, đây là?”
Anh trai tôi nở một nụ đắc ý: “He he, trước đây khi ra ngoài mua kem cho em, đã gặp các nữ trong lớp em, các ấy đều mặc váy, còn rằng ngày thường em ăn mặc như con trai, thôi, sao em có thể không có váy ! Hừ, em còn có váy đẹp nhất!”
“Hơn nữa, em sắp tốt nghiệp tiểu học rồi, đến lúc đó mặc đi tổng kết đi!”
Tôi im lặng chằm chằm vào cậu thiếu niên đang trước mặt, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.
Thảo nào.
Những ngày này, ấy không mua đồ ăn vặt, cả ngày ôm chặt con heo đất, vừa luyến tiếc vừa tức giận.
Thực ra là để dành tiền mua váy cho tôi sao?
“Này——”
Tôi đột ngột lao tới, trai tôi giật mình nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy tôi, hai tay lơ lửng giữa không trung không biết để đâu, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng hồng, hồi lâu sau mới đặt tay lên lưng tôi, khẽ ho một tiếng: “Đã là có ở đây, chắc chắn sẽ không để em chịu một chút ấm ức nào!”
Tôi ừm một tiếng, chân thành : “Cảm ơn trai.”
Anh trai tôi kiêu ngạo đáp lại.
Lâu sau, tôi đột nhiên nghe thấy ấy nhỏ giọng một câu: “Anh trai cũng phải cảm ơn em.”
Anh ấy quá nhỏ, đến khi tôi ngẩng đầu ấy thì ấy đã quay đầu đi, như thể không gì cả.
Đáy mắt tôi hiện lên ý .
Ôi.
Có một người trai sĩ diện như thì phải sao?
Chỉ có thể tự mình chiều chuộng thôi.
11
Hai tháng nghỉ hè trôi qua rất nhanh.
Tôi đã lên cấp hai, trai tôi thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm.
Nhưng tôi lại không vui lắm, tiếng chuông cảnh báo trong đầu vang lên.
Trong cốt truyện, thời cấp ba coi là giai đoạn chuyển biến trong cuộc đời của Mạnh Vân Xuyên.
Trong giai đoạn này, ấy sẽ gặp nhân vật phản diện Chu Hạ Quy, điên cuồng nhắm vào Chu Hạ Quy, cuối cùng vì đánh người đó mà bị đuổi học, từ đó sa sút không vực dậy .
Nhưng trớ trêu thay, cấp ba là trường nội trú, tôi không thể lúc nào cũng để tâm tới ấy !
Vì , tôi chỉ có thể cách ba bốn ngày lại nhắn tin cho ấy một lần——
Thăm dò: [Anh ơi, bên cạnh có học nào đẹp trai không?]
Ừm.
Tôi nghĩ Chu Hạ Quy hẳn là khá đẹp trai.
Anh trai tôi nhanh chóng trả lời: [Có.]
Thật sự gặp rồi!
Tôi thắt chặt lòng, giả vờ thoải mái : [Vậy mối quan hệ của với ấy thế nào? Em nghe cùng lớp , trai ấy có rất nhiều đẹp trai!]
Tôi chỉ hỏi bâng quơ như cái dòng “đang nhập.” ban đầu của trai tôi đột nhiên biến mất.
Sau đó lại là “đang nhập”, biến mất “đang nhập”, cứ lặp đi lặp lại như khoảng năm phút.
Cuối cùng trả lời lại một tin nhắn.
Mạnh Vân Xuyên: [Anh ấy với rất thân!]
Sau khi gửi tin nhắn này, trai tôi như vỡ một sự ràng buộc nào đó.
Liên tục gửi tin nhắn.
[Anh còn thường xuyên ăn cơm với ấy.]
[Em đợi một chút nhé, gửi ảnh cho em xem.]
[Yên tâm, bên cạnh cũng có rất nhiều người đẹp trai, lần sau giới thiệu cho em quen biết.]
[…]
Tôi chằm chằm vào bức ảnh chụp từ phía sau gửi đến, chất lượng ảnh hơi mờ, tôi cứ thấy đây là một bức ảnh chụp lén.
Xong rồi.
Càng lo lắng hơn.
8
Nỗi lo lắng này kéo dài cho đến khi kỳ nghỉ đông đến.
Anh trai tôi là người chỉ báo hỉ không báo ưu, sau ngày tôi hỏi, ấy thậm chí còn không về nhà mấy tuần cuối tuần.
Tôi từng nghi ngờ ấy có phải bị đánh nên không dám về nhà không.
Nhưng gọi điện thì giọng ấy vẫn bình thường, nhất thời không biết nên mừng hay lo nữa.
Đang lo lắng thì có tiếng ở cửa: “Đến đây, đây là nhà tôi!”
Là giọng trai tôi.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên, trai tôi hét lớn ngoài cửa: “Em !”
Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, chưa kịp thốt lên tiếng trai thì đã thấy một cậu chàng trai đẹp trai đứng sau trai tôi.
Anh trai tôi sau khi lên cấp ba thì chiều cao tăng vọt lên một mét tám, chàng trai kia cũng không kém, chỉ có điều trông gầy hơn một chút.
Thấy tôi chằm chằm vào người ta, trai tôi khựng lại một chút, sau đó nhe răng trợn mắt : “Cậu ấy tên là Chu Hạ Quy, tôi, đến nhà mình ở một thời gian.”
Cái gì?
Chu Hạ Quy?
Chu Hạ Quy!
Mắt tôi mở to.
Không phải.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây không phải là tên của nhân vật phản diện sao!
Đối diện với vẻ mặt như thấy ma của tôi, trai tôi nghiêng đầu, không hiểu ra sao, ấy ôm vai Chu Hạ Quy, khoe khoang: “Đây là em tôi, Mạnh Nguyệt Khê, xinh đẹp phải không?”
Chu Hạ Quy lịch sự đánh giá tôi một cái, thấy trai tôi có vẻ như là nếu ta không công nhận thì đánh vỡ đầu chó của ta, im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: “Ừ, xinh đẹp.”
“Đương nhiên rồi!”
Tôi: “…”
Mẹ ơi.
Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra !
Anh là một pháo hôi, sao lại dám dẫn nhân vật phản diện về nhà?
Anh muốn chết sao!
12
Tôi mang theo đầy bụng nghi ngờ vì có Chu Hạ Quy ở đó nên không tiện hỏi thẳng trai tôi hình cụ thể.
Trong nhà có một phòng trống, mẹ tôi dọn dẹp cho Chu Hạ Quy ở.
Đến giờ ăn tối, tôi mới có cơ hội bắt trai tôi đến một góc nhỏ.
“Anh ơi, với Chu Hạ Quy có quan hệ tốt lắm sao?”
“Đương nhiên rồi, cậu ấy đẹp trai phải không?”
Giọng điệu của trai tôi có chút đắc ý.
Tôi im lặng người ngồi trên ghế sofa, mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ ràng, chỉ một bên má thôi cũng đẹp đến chết người.
Tôi thành thật : “Đẹp trai.”
Vớ vẩn.
Người ta cũng coi là nhân vật chính rồi, sao có thể không đẹp trai !!
Thấy tôi khẳng định, trai tôi khúc khích hai tiếng: “Anh với cậu ấy rất thân!”
Tôi: “…”
Thế giới này cuối cùng đã trở nên điên rồ đến mức tôi không nhận ra nữa rồi.
Nhưng tôi không biết rằng.
Đợi đến khi tôi vào bếp giúp mẹ bưng thức ăn, trai tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tự lẩm bẩm một câu: “Đáng giá, thời gian này nịnh nọt thằng nhóc này không uổng công!”
13
Chu Hạ Quy ở nhà tôi cho đến Tết.
Trong thời gian này, ta với trai tôi đều cư xử rất bình thường, giống như những người bình thường.
Tôi hơi yên tâm, rất nhanh, đã đến lúc mua sắm Tết.
Nhiệm vụ này mẹ tôi giao cho tôi cùng trai tôi hoàn thành.
Chu Hạ Quy là khách cũng đến giúp.
Có người ngoài ở đó, thuộc tính của trai tôi bùng nổ ngay lập tức.
“Em , em thích ăn cái này! Lấy nhiều một chút!”
“Thạch! Mua! Váng sữa! Mua!”
“…… ”
Mặc dù rất cảm đến lúc tính tiền, tôi không dám đậy.
Anh trai tôi chằm chằm vào dãy số đó, mặt tái mét.
Tôi đỡ trán, vượt xa ngân sách bố mẹ đưa.
Nhưng trai tôi để thể hiện sự cưng chiều em trước mặt Chu Hạ Quy, vẫn cố trả tiền.
Cuối cùng, ấy đau lòng : Ôi ví tiền sản rồi.
Tôi suýt thành tiếng.
Nhưng thấy ánh mắt uất ức đó, tôi nhịn.
Đợi đến khi chúng tôi khệ nệ chuyển đồ về nhà, bố mẹ đều ngây người.
May mà có Chu Hạ Quy ở đó, không thưởng cho trai tôi một trận mắng bay nóc nhà.
Đêm giao thừa luôn rất bận rộn, náo nhiệt.
Anh trai tôi chạy đi giúp bố tôi, trong phòng khách, chỉ còn lại tôi với Chu Hạ Quy.
Thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh, mày mắt hơi cụp xuống, toàn thân bao phủ một lớp đơn, không hòa hợp với bầu không khí náo nhiệt.
Tôi đột nhiên nhớ ra trong cốt truyện.
Cha mẹ Chu Hạ Quy ly hôn từ khi ta còn rất nhỏ, ta theo mẹ, sau đó mẹ ấy tái hôn, lấy một người đàn ông giàu có, lại sinh thêm một đứa con trai, ta trở thành người thừa.
Mẹ ta vì không muốn ta hỏng hạnh phúc khó khăn lắm mới có , nên đá ta đi giống như đá bóng , đưa ta về cho người cha nghiện rượu, ta theo mẹ mấy năm không mang về bao nhiêu tiền, vì luôn bị người cha của ta đánh đập, lâu dần, tính ta trở nên độc lạnh lùng, lúc không ngườikhác thì mặt mày luôn mang theo vẻ hung dữ.
Đó là một loại phòng bị gần như giống với loài thú.
Tôi suy nghĩ một chút, cầm một quả quýt, đưa cho ta, tự nhiên : “Anh Hạ Quy, ăn quýt không?”
Bất ngờ nghe thấy lời tôi .
Thiếu niên ngẩn người ngước mắt lên, đập vào mắt ta là đôi mắt hạnh chứa đựng nụ .
Ánh mắt ta lay , rất lâu sau, ta mới hoàn hồn, đưa tay ra, nhận lấy quả quýt trong tay tôi, giọng lạnh lùng: “Cảm ơn.”
Bàn tay ta rất đẹp, thon dài trắng trẻo, các ngón tay rõ ràng.
Tôi một lúc, trong lòng thầm than, quả nhiên là nhân vật chính.
Đẹp trai như , dù là trước khi xuyên sách hay sau khi xuyên sách, tôi cũng mới thấy lần đầu!
Hàng loại một!
Quả nhiên là hàng loại một!
Không xa, trai tôi đang dán hoa giấy lên cửa sổ, đột nhiên thấy tôi với Chu Hạ Quy đứng gần nhau, mặt lập tức dán vào kính, chằm chằm vào vị trí của chúng tôi, trong mắt bùng lên ngọn lửa nhỏ.
Tôi vô quay đầu lại, suýt nữa thì sợ chết khiếp.
Yêu quái ở đâu ra , đuổi ra ngoài!
Bạn thấy sao?