Khi kẻ bắt cóc tạt axit sulfuric hủy hoại khuôn mặt tôi, trai đang đưa Hạ Nhiễm Nhiễm đi dạo phố.
Đối diện với cuộc gọi cầu cứu từ tôi, ta lạnh lùng nhạt: "Muốn chết thì cút xa một chút, đừng chết ở khu vực của tao, để tao khỏi phải mất công thu dọn xác!"
Một tuần sau, trai bị triệu hồi khẩn cấp vì một vụ án mạng nghiêm trọng.
Chỉ cần liếc qua, với kinh nghiệm dày dạn, ta đã ngay lập tức nhận ra đây là một vụ người trả thù, hơn nữa là do người quen ra.
Thế , một người tài giỏi như ta lại không nhận ra, thi thể thối rữa, không còn nguyên vẹn đó, chính là em ruột của mình.
1
Trước khi chết, kẻ sát nhân đã móc đi đôi mắt tôi, chặt đứt tứ chi, dùng axit sulfuric hủy hoại hoàn toàn khuôn mặt tôi.
Cộng thêm thời tiết gần đây oi bức, thi thể phân hủy nhanh chóng, đến lúc phát hiện thì danh tính đã không thể nhận ra.
Nơi tôi bị sát là một nhà kho cực kỳ hẻo lánh.
Nếu không phải vì đàn chó hoang trong làng gần đó suốt ngày đêm sủa inh ỏi trước nhà kho khiến dân làng sinh nghi, e rằng ít nhất hai, ba tháng cũng không ai phát hiện ra tôi.
Khi vào hiện trường, trai tôi thành thạo đeo khẩu trang và găng tay.
Dù pháp y đã nhiều năm, từng chứng kiến đủ loại hiện trường kinh hoàng, song ta vẫn không kìm mà suýt nôn khi thấy cảnh tượng nơi tôi chết.
Thật có lỗi với trai.
Cuộc đời của tôi đúng là thất bại.
Ngay cả khi chết, cũng khiến ta cảm thấy ghê tởm như .
Vì thủ đoạn án của hung thủ quá tàn nhẫn, cấp trên ra lệnh phải án trong vòng 72 giờ.
Sau khi báo cáo giám định tử thi hoàn tất, trai tôi dựa trên hình hiện trường mà phân tích: "Nạn nhân là một từ 20-25 tuổi, vết thương chí mạng là nhát đâm ở ngực."
"Trên người có nhiều vết dao, còn có vết thương do vật cứng ra. Tứ chi bị chặt đứt, đây là điển hình của một vụ người trả thù. Việc hủy hoại khuôn mặt nạn nhân cho thấy khả năng cao hung thủ là người quen."
Tiếp theo, đoạn video giám sát gần hiện trường đã chứng minh giả thuyết của ta.
Dù góc quay không rõ ràng, có thể thấy hai người đã lần lượt bước vào nhà kho bỏ hoang này.
Lúc này, đồng nghiệp của trai tôi, Lý Manh Manh, không nhịn lên tiếng: "Đúng rồi, cái nhà kho đó rất hẻo lánh, người bản địa còn hiếm khi lui tới. Nạn nhân chắc chắn không thể tự dưng chạy đến đó."
Anh trai tôi gật đầu khẳng định: "Đúng . Một nơi hẻo lánh như thế, chỉ cần có chút ý thức an toàn sẽ không vào, huống chi nạn nhân lại là một trẻ."
Quả nhiên, tôi chính là thiên tài điều tra hình sự trăm năm có một của trường cảnh sát.
Phân tích không sai chút nào.
Đúng là tôi quen hung thủ, cũng biết rõ vào đó sẽ nguy hiểm.
Nhưng hôm đó, tôi có lý do không thể không đến!
"Dựa trên dáng đi và thói quen của người thứ hai trong video, có thể khẳng định người này không rời khỏi nhà kho, ấy chính là nạn nhân."
"Chúng tôi đã khôi phục dữ liệu từ chiếc điện thoại tìm ở hiện trường, tạm thời chỉ biết rằng nạn nhân đã gọi một cuộc điện thoại lúc 8 giờ 20 tối ngày 22, tức 5 phút trước khi vào nhà kho."
"Về những manh mối khác, cần đợi bộ phận kỹ thuật khôi phục dữ liệu hoàn chỉnh."
Nói đến đây, ánh mắt trai tôi thoáng một chút lạc lõng.
Phải rồi, trí nhớ ta tốt như , sao không nhớ ra rằng hôm đó, đúng vào giờ đó, tôi cũng đã gọi điện cho ta.
Nhưng rất nhanh, ta lắc đầu, tiếp tục cùng đồng nghiệp phân tích vụ án.
Ngay sau đó, ta ý đến báo cáo giám định tử thi, trong đó ghi rằng nạn nhân mắc bệnh tim di truyền.
"Theo tôi biết, bệnh này cần phải kiểm tra định kỳ ở bệnh viện. Hãy cử một nhóm đi kiểm tra hồ sơ các bệnh viện trong thành phố, có thể sẽ tìm manh mối."
May mắn thay, bệnh tim của tôi phát hiện sau khi tôi và trai cắt đứt quan hệ.
Nếu không, với sự thông minh của mình, có lẽ ta sẽ đau lòng lâu hơn.
Bạn thấy sao?