Năm thứ năm sau khi tôi qua đời.
Anh trai gọi vào số điện thoại của tôi.
“Đã năm năm rồi, đến con chó nuôi cũng phải biết điều về nhà. Khương Chỉ, em loạn chưa đủ sao?”
Đầu dây bên kia cất giọng đầy bực bội: “Anh có bệnh à? Anh mới chính là chó đấy.”
Cuộc gọi lập tức bị cúp ngang.
Giang Cảnh Hành cau mày, tức giận đập nát chiếc điện thoại trong tay.
Chửi thẳng: “Khương Chỉ, có giỏi thì cả đời này đừng về nhà nữa!”
Cũng đúng thôi, ta vẫn chưa biết rằng, tôi đã chết từ năm năm trước.
Chết vào đúng cái đêm ta rời đi ra nước ngoài.
1
Ngày đầu tiên trở về nước, trai công khai tin đính hôn với Hứa Vụ.
Đối với ta mà , đây là giấc mơ cả đời.
Còn đối với tôi, đó là cơn ác mộng.
Hứa Vụ đã bắt nạt tôi suốt ba năm trung học.
Hồi đó, trai từng rất xót xa cho tôi, xót đến mức chỉ muốn kẻ đã hành hạ tôi.
Nhưng rồi, lần đầu tiên gặp Hứa Vụ, thấy gương mặt vừa sắc sảo vừa kiều diễm của ta, mọi lời từng đều bị ném ra sau đầu.
“Khương Chỉ, em đừng vu oan cho Hứa Vụ. Cô ấy sao có thể bắt nạt em ?”
“Có phải em ghen tị vì ấy xinh đẹp hơn mình nên tự biên tự diễn chuyện này không?”
“Khương Chỉ, em có thể đừng trò không? Hứa Vụ là một lương thiện, sao ấy có thể bắt nạt em chứ?”
Những lời của trai giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.
Cha giận đến mức tát trai một cái thật mạnh, chỉ vào mũi ta mà mắng.
Ông , nếu ta thực sự muốn ở bên Hứa Vụ, thì ông không cần đứa con trai như nữa.
Nhưng trai như thể bị Hứa Vụ cho mê muội.
Anh ta , đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt, không có Hứa Vụ thì ta sẽ chết.
Cha tức giận đến phát bệnh tim, mẹ cũng khóc suốt ngày đêm.
Vì muốn mối quan hệ giữa trai và cha mẹ bớt căng thẳng, tôi đã và với họ rằng tất cả không phải do Hứa Vụ, là tôi nhầm lẫn.
Anh trai ngang nhiên đưa Hứa Vụ về nhà, rồi cầu tôi phải chủ hòa với người đã bắt nạt mình.
“Đúng rồi, phải thế chứ, Khương Chỉ. Em là em , em nên nhường Hứa Vụ.”
Anh trai rất vui.
Cha mẹ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Chỉ có tôi, ở trường, bị Hứa Vụ bắt nạt thậm chí còn tồi tệ hơn trước.
Đến mức tôi mắc phải chứng trầm cảm.
2
Hứa Vụ sẽ lột sạch quần áo của tôi, rồi cầm điện thoại trên tay, ghi lại tất cả.
Cô ta mỉm hỏi: “Khương Chỉ, mày xem, nếu mọi người thấy dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, ngoan ngoãn như mày bị lột trần như thế này, liệu có chấn cả trường không nhỉ?”
Tôi khóc lóc cầu xin ta tha cho tôi.
Nhưng Hứa Vụ chỉ ra hiệu cho hai nữ sinh khác giữ chặt tôi, ghì tôi xuống đất, ép mặt tôi cọ vào nền xi măng thô ráp.
Cô ta giẫm chân lên người tôi, lạnh: “Mày còn dám xấu tao với trai mày nữa không?”
“Hả?”
Tôi hoảng loạn gào lên cầu xin, rằng tôi thật sự không dám nữa.”
Dù có , trai tôi cũng sẽ không tin.
Lần trước, tôi đã rón rén đến tìm trai, cầu xin ta can thiệp để Hứa Vụ ngừng bắt nạt tôi.
Tôi thậm chí còn cho ta xem vết sẹo trên cánh tay mà Hứa Vụ đã để lại khi cào tôi.
Nhưng trai lại rằng đó chỉ là trò “khổ nhục kế” của tôi, rằng tôi chỉ để bôi nhọ Hứa Vụ.
Anh ta còn tát tôi một cái, hỏi tại sao tôi lúc nào cũng không vừa mắt với ta.
Anh trai rằng khó lắm rồi ta mới một người con , mà tại sao tôi cứ phải đối đầu với ta.
Cuối cùng, ta buông một câu đầy căm ghét: “Tại sao tao lại có một đứa em chuyên dối như mày chứ?”
“Nếu tao không có một đứa em như mày thì tốt biết bao!”
3
Sau khi về nước, trai tiếp quản công ty, bận rộn đến mức không còn thời gian mà nghỉ ngơi.
Chỉ khi tranh thủ chút ít, ta mới ghé qua bệnh viện thăm mẹ, người đã nằm trên giường bệnh hôn mê suốt năm năm qua.
Bạn thấy sao?