Năm thứ năm sau khi tôi qua đời. Anh trai gọi vào số điện thoại của tôi. “Đã năm năm rồi, đến con chó được nuôi cũng phải biết điều về nhà. Khương Chỉ, em làm loạn chưa đủ sao?” Đầu dây bên kia cất giọng đầy bực bội: “Anh có bệnh à? Anh mới chính là chó đấy.” Cuộc gọi lập tức bị cúp ngang. Giang Cảnh Hành cau mày, tức giận đập nát chiếc điện thoại trong tay. Chửi thẳng: “Khương Chỉ, có giỏi thì cả đời này đừng về nhà nữa!” Cũng đúng thôi, anh ta vẫn chưa biết rằng, tôi đã chết từ năm năm trước. Chết vào đúng cái đêm anh ta rời đi ra nước ngoài.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?