Mẹ tôi cũng không biện hộ cho trai nữa, bởi vì bà đã đầy máu, tính mạng quan trọng hơn.
Trong bệnh viện, mẹ mắng tôi là kẻ nhẫn tâm, phần lớn vẫn là mắng Triệu Dao Dao.
Bà không có gì nghiêm trọng, chỉ là chấn não nhẹ.
Nhưng Triệu Dao Dao bị gãy ba chiếc xương sườn, mặt cũng bị đánh biến dạng, điều tồi tệ hơn là ta còn phải ngồi tù.
Hai tháng trước, ta ăn cắp bí mật công ty đem bán để thu lợi, đủ để ngồi tù hai mươi năm, lại còn phải bán hết tài sản cố định đứng tên để bù đắp tổn thất của công ty.
Vì ta hoàn toàn trắng tay, khi thấy tôi thì tức điên lên: “Tô Tư Doãn, con đ* ch* này, tất cả chuyện này là do mày , đúng không?”
Tôi khẽ mỉm : “Chị cũng không ngốc như tôi tưởng.”
“À đúng rồi, tôi đã sắp xếp cho chị vài người chị em tốt trong tù rồi, họ sẽ chăm sóc chị chu đáo.”
Tất nhiên, tôi không phải là người thiên vị, tôi cũng đến thăm trai đã vào tù.
Anh ta đã cạo đầu, cả người hốc hác suy nhược, người cũng gầy guộc như con khỉ.
Anh ta tôi qua tấm kính, kích đến mức muốn nhảy lên.
“Em à, em mau cứu ra đi, biết sai rồi, sau này không tranh công ty với em nữa, tất cả là của em.”
Tôi chống cằm, khẽ mỉm : “Quả nhiên ngốc hơn Triệu Dao Dao.”
“Cô ta còn biết tất cả những chuyện này là do tôi bày ra, mà đến giờ vẫn chưa nhận ra.”
“Anh đúng là ngu như heo.”
Anh trai bắt đầu phát điên, ánh mắt đầy hung ác.
“Con ch*, tao đã biết tất cả chuyện này là do mày , tôi sẽ với ba mẹ, chết con tiện nhân như mày.”
Tôi nghịch chiếc đồng hồ trên tay, tự mãn:"Anh không ra đâu, ngay từ lúc bước vào trong đó thì đã định trước không thể ra rồi."
Anh ta bắt đầu như một kẻ tâm thần, lại khóc òa lên.
“Em à, là trai ruột của em, em không thể đối xử với như .”
Tôi lạnh lùng một tiếng: “Anh đã biết tôi là em ruột của , mà còn cùng chị ta bàn chuyện bán tôi lên vùng núi à?”
Anh ta sững sờ: “Sao em biết ?”
Tôi khẽ mỉm : “Triệu Dao Dao mà quý cho tôi đó, chị ta để tôi tha cho mình thì chuyện gì cũng hết.”
“Anh thật ngu ngốc, lại nghĩ chị ta thực sự , có biết trước khi gặp chị ta đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông không?”
“Với lại sau khi ở bên , chị ta cũng cắm cho không ít sừng đâu, chậc chậc chậc.”
15
Giữa tiếng chế giễu của tôi, trai phát cuồng, bắt đầu đập đồ đạc, cuối cùng bị cai ngục dẫn đi.
Vì , vào ngày ra tòa, khi trai đi lướt qua Triệu Dao Dao, ta đã dùng một chiếc bàn chải đánh răng mài nhọn đâm thẳng vào bụng của ta.
Máu tươi bắn đầy lên người ta, nở một nụ dữ tợn và đáng sợ.
“Đồ đ* thỏa, mày dám cắm sừng tao, còn phản bội tao, mày đáng chết!”
Thực ra, cùng lắm là trai tôi chỉ bị kết án mười năm, nếu lo liệu tốt thì ba bốn năm đã có thể ra ngoài, giờ thì hoàn toàn không thể.
Mẹ tôi tận mắt chứng kiến cảnh đó, lập tức ngất đi, từ đó không dám nhắc đến trai trước mặt tôi nữa.
Còn ba tôi thì coi như không có đứa con trai này, cẩn thận chuẩn bị con đường để tôi trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tô Thị sau này.
Triệu Dao Dao cấp cứu không qua khỏi, đã chết.
Anh trai bị kết án tù chung thân, giam giữ suốt đời.
Tôi sắp xếp vài gã to con bên trong "chăm sóc" ta mỗi ngày, khiến sống không bằng chết.
Kỳ thi toán học Olympic kết thúc, lần này thứ hạng của Cố Thần đứng dưới tôi.
Cậu ấy tôi bằng ánh mắt rực sáng: “Chúc mừng cậu.”
Tôi cong môi : “Không cần khách sáo, từ nay tôi sẽ không tham gia nữa, sẽ không ai tranh hạng nhất với cậu.”
Cậu ấy khẽ hừ một tiếng: “Thế thì thi còn ý nghĩa gì nữa chứ?”
Tôi: “?”
Mọi chuyện sau đó đều rất suôn sẻ, tôi tuyển thẳng vào Đại học Đế Đô từ năm lớp 11, và đến lớp 12 đã vào tập đoàn của ba để bắt đầu quen với công việc.
Anh trai chết vào mùa đông bốn năm sau, đúng ngày giỗ kiếp trước của tôi.
Nhà tôi thì ca hát tưng bừng, còn ta chết trong nhà tù lạnh lẽo.
Tất cả mọi thứ đều vừa vừa đúng lúc.
[Hết]
Bạn thấy sao?