Tôi là thiên kim thật bị trai cố ý bỏ rơi.
Chẳng vì lý do gì, đơn giản là ta chỉ muốn cho nghèo một mái nhà.
Vậy nên tôi bị bắt cóc đến một vùng quê hẻo lánh, còn nghèo thì trở thành thiên kim giả đón về.
Sáu năm sau, tôi khó khăn lắm mới trốn về nhà, ngôi nhà ấy đã không còn chỗ cho tôi nữa.
Anh trai tôi sợ chuyện năm xưa bị bại lộ, dưới sự xúi giục của thiên kim giả, lái xe trái phép đâm chết tôi.
Trước khi chết, ta ghé sát tai tôi, ghét bỏ mà nhỏ: “Dao Dao chỉ muốn một mái nhà, sao mày lại quay về ép em ấy rời đi?”
Mở mắt ra, tôi đã trở về đúng ngày trai bị nghèo kia thu hút.
Tại bàn ăn, tôi giả vờ ngây thơ hỏi: “Anh ơi, sao ban ngày lại cởi đồ đánh nhau với chị nghèo ở phòng thể dục thế?”
1
Anh trai tôi để ý một nghèo mới chuyển đến trường, khuôn mặt dịu dàng thuần khiết, dáng người thì bốc lửa quyến rũ.
Anh trai tôi thương cảm ta, muốn cho ta một mái nhà.
Vậy nên tôi đáng bị mất nhà, bị bắt cóc đến vùng quê hẻo lánh, chịu đói khát, mắng chửi và sỉ nhục.
Sau sáu năm nhẫn nhục chịu đựng, vất vả trốn về nhà, tôi phát hiện ra rằng nơi đó đã không còn chỗ cho mình, thậm chí còn bị đâm chết.
Trước khi chết, ta vẫn không quên nhục mạ tôi.
“Dao Dao chỉ muốn một mái nhà, sao mày lại quay về ép em ấy rời đi?”
Rõ ràng đó là nhà của tôi, và người bị ép rời đi cũng chính là tôi.
Thật nực , của bọn họ phải dùng tôi vật hiến tế.
Sáng hôm đó tại bàn ăn, tôi quyết định ra tay trước: “Anh ơi, sao ban ngày lại cởi đồ đánh nhau với chị nghèo ở nhà thể dục thế?”
Tại bàn ăn, ba mẹ kinh ngạc, trai ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, lòng dạ chột dạ, trừng mắt tôi dữ dằn.
“Ăn cơm đàng hoàng, đừng có linh tinh.”
Ở kiếp trước, chỉ cần ta lộ ra biểu cảm này, tôi lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Bởi vì ta là trai, nên tôi phải tôn trọng kính , không chọc ta tức giận.
Nhưng rõ ràng chúng tôi cùng chung dòng máu, là người thân thiết nhất trên đời, tại sao ta lại tàn nhẫn như .
Nếu ta đã không còn giống người, thì tôi cũng không cần phải mềm lòng với súc sinh nữa.
Tôi chớp chớp hàng mi dài, trông vô cùng ngây thơ vô .
“Anh à, em đâu có bậy, em không chỉ tận mắt thấy, mà còn nghe thấy tiếng và chị ta rên rỉ nữa, có phải đánh nhau dữ quá không?”
“Anh là đàn ông mà sao lại đi bắt nạt con chứ? Thật sự quá đáng rồi.”
Lập tức trai nổi cơn tam bành, đặt bát xuống, định giơ tay đánh tôi.
Nhưng ba tôi nhanh tay hơn, đập mạnh xuống bàn, kiềm chế cơn giận : “Tô Gia Hứa, mày mau giải thích cho tao chuyện này là sao?”
Anh trai giật mình, lớn tiếng kêu oan.
“Đây chỉ là hiểu lầm, hôm qua con không hề đến nhà thể dục, chắc chắn là em nhầm rồi vu oan cho con.”
Mẹ tôi ngồi bên cũng phụ họa: “Tư Doãn à, con có nhầm không, con vu oan cho sao? Làm sao con lại chuyện đó chứ?”
Anh trai tôi đầy ác ý: “Em , đừng tưởng mình nhỏ tuổi mà năng không biết chịu trách nhiệm.”
Tôi chu môi, có vẻ bực bội : “Ai không chịu trách nhiệm? Nhà thể dục có camera, không tin thì điều tra đi.”
Ba tôi lập tức đồng ý: “Ba và mẹ sẽ cùng các con đến trường, xem rốt cuộc ai đang dối.”
Anh trai lạnh lùng lườm tôi, ánh mắt đầy đe dọa.
Tôi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt ta, mỉm nhẹ nhàng.
2
Ba lái xe, mẹ ngồi ghế phụ, còn tôi và trai ngồi phía sau.
Suốt đường đi ta chỉ nhắn tin, mãi đến cổng trường mới giãn mày ra, còn khiêu khích liếc tôi một cái.
Tôi mỉm : “Anh bận ghê, từ lúc lên xe đến giờ cứ nhắn tin mãi.”
Ba quay mắt lại , trai vội vàng nhét điện thoại vào túi quần.
Anh ta giải thích: “À, chỉ là bàn chuyện trận bóng rổ sắp tới với mấy đứa thôi.”
Nói xong ta không dám khiêu khích tôi nữa, bước nhanh lên phía trước, thân mật khoác lấy cánh tay mẹ.
Tôi khoanh tay, chậm rãi đi phía sau, ngắm ngôi trường lâu ngày không gặp, lòng cảm thấy cay đắng.
Ở kiếp trước, tôi đã mơ thấy ngôi trường này không biết bao nhiêu lần, đến mức nước mắt thấm ướt cả gối.
Hồi đó ba ai trong hai em tôi giỏi hơn, thì sẽ giao công ty gia đình cho người đó.
Nhưng ba điều này khi trai tôi còn trốn học, đánh nhau, chẳng ra gì, vì quá thất vọng nên mới buột miệng .
Tôi chưa bao giờ coi lời đó là thật, vì ba mẹ trọng nam khinh nữ chưa từng cho tôi chút thương rẻ mạt nào.
Huống hồ gì đó lại là sự nghiệp cả đời của họ.
Bạn thấy sao?