11
Vào đại học, ở ký túc xá là bước đầu tiên.
Cách thực sự khiến họ yên tâm là tôi cần có trai, như dì Từ chắc chắn sẽ càng yên tâm hơn.
Sau đó là tiết kiệm tiền mua nhà riêng, như tôi không cần thường xuyên đến nhà họ nữa. Đương nhiên, tôi vẫn sẽ về thăm Lâm và dì Từ, có nhà riêng rồi, tôi sẽ độc lập hơn, họ cũng sẽ thấy thoải mái hơn.
Lâm Nhiên lái xe đưa tôi đến trường.
Anh ấy giúp tôi mang hành lý, trải giường, mua đồ dùng sinh hoạt, hoàn toàn là hình mẫu “ trai tốt”.
Chúng tôi các thủ tục rồi đi ăn ở căng-tin.
Lâm Nhiên gắp miếng thịt nạc trong món thịt chua ngọt sang đĩa tôi, :
“Em còn nhỏ, đừng đương vội, tập trung học hành trước đã, biết chưa?”
Tôi vội gật đầu, đáp:
“Tất nhiên rồi, Lâm Nhiên, lớn rồi, mau tìm cho em một chị dâu môn đăng hộ đối đi, để và dì yên tâm.”
Lông mày ấy nhíu chặt thành hình chữ “xuyên”, :
“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Tiễn ấy về, tôi bắt đầu cuộc sống đại học của mình.
12
Việc đầu tiên tôi nghĩ đến là tìm trai.
Sau một tháng nhập học, một đàn năm hai bắt đầu theo đuổi tôi.
Anh ấy tên Triệu Hằng, là một tay chơi nổi tiếng trong trường, đồng thời là một “cậu ấm” nhà giàu. Đến giờ, ấy đã thay đổi ít nhất mười .
Chúng tôi cùng nhau ăn uống, xem phim, đi dạo, ấy tặng tôi quà rồi tỏ . Tôi đồng ý.
Anh ấy tỏ rất lãng mạn, đặt bữa tối dưới ánh nến, tặng một bó hoa hồng lớn và một chiếc dây chuyền hình con rắn.
Tôi xấu hổ nhận lời, chụp ảnh lại và đăng lên trang cá nhân, chính thức công khai mối quan hệ.
Chúng tôi còn chụp ảnh đôi. Khi chụp ảnh, Triệu Hằng trộm hôn tôi. Tôi không thích vẫn và chụp cùng.
Tôi hiếm khi về nhà họ Lâm.
Chuyện cảm của tôi và Triệu Hằng lan truyền khắp trường.
Anh ấy vốn đã ý, tôi cũng vì thế mà quan tâm nhiều hơn.
Tôi nghĩ, tại sao không thử một tài khoản cá nhân để kiếm tiền?
13
Triệu Hằng khá hợp tác, nên tôi bắt đầu bằng việc khoe trai.
Tôi quay lại những buổi hẹn hò hàng ngày của chúng tôi.
Tôi định vị tài khoản của mình là chia sẻ cuộc sống đại học và chuyện cảm, chờ cơ hội nhận quảng cáo.
Sau đó, tôi xem các tài khoản cùng thể loại để học cách quay video, rồi nhờ Triệu Hằng giúp quay.
Phải rằng, hiệu quả thật sự rất tốt.
Có lúc tôi chia sẻ video dài, từ khi trang điểm đến khi kết thúc buổi hẹn.
Có khi chỉ là video ngắn vài giây, ví dụ ấy vỗ vai tôi từ phía sau, tôi quay đầu lại, hoặc quay theo các trào lưu nổi tiếng.
Không ngờ, trong thời gian ngắn, tôi có hai video nổi lên.
Một video dài khá hài hước, một video ngắn thì tràn đầy cảm giác lãng mạn.
Tài khoản của tôi tăng hàng chục nghìn lượt theo dõi trên nhiều nền tảng. Tôi bắt đầu gắn sản phẩm lên trang cá nhân để bán, nhận quảng cáo và kiếm sáu con số.
Niềm vui đến quá bất ngờ, tôi phấn khích đến mức chóng mặt.
Khi mẹ gọi tôi về nhà họ Lâm ăn cơm cuối tuần, tôi vui vẻ trở về mà không hề nhận ra nguy cơ đang chờ đợi.
14
Vì vừa kiếm tiền, tôi đến trung tâm thương mại mua quà cho Lâm, dì Từ và Lâm Nhiên, cũng mua quà cho mẹ.
Dù họ không thiếu gì, đó là phép lịch sự.
Dì Từ với tôi càng thêm thân thiết. Bà còn Triệu Hằng là con trai của một ông trùm kinh doanh, rất tốt, bảo tôi nên duy trì mối quan hệ với ấy.
Tôi gật đầu, miễn là Triệu Hằng không đòi chia tay, tôi cũng không muốn dừng lại.
Hiện tại, lưu lượng truy cập của tôi còn phụ thuộc vào ấy.
Mẹ kéo tôi vào bếp, nhỏ giọng dặn dò:
“Con mới vào đại học, phải tập trung học hành. Sau này có công việc tốt rồi hãy nghĩ đến chuyện đương, đừng đảo lộn thứ tự.”
Mẹ tôi vẫn mong muốn lớn nhất là tôi tìm một công việc tốt, tốt nhất là công chức hoặc giáo viên.
Tôi đáp:
“Con biết rồi.”
Mẹ tôi ngập ngừng, cuối cùng :
“Con đừng… đừng quá thân thiết với cậu ấy. Bây giờ mà có thai thì nguy hiểm lắm, nếu thai sẽ tổn thương nhiều, sau này khó tìm chồng. Mà giữ lại thì càng không thể. Con phải có công việc tốt, tự nuôi sống bản thân trước đã rồi mới tính chuyện khác.”
Bà hỏi thêm:
“Con với cậu ấy chưa đến mức đó chứ?”
Tôi ngại muốn ch,et, dù là mẹ ruột, tôi cũng không muốn về chuyện này.
Tôi gãi đầu, đáp:
“Mẹ, con ra ngoài giúp một chút.”
Quay người đi, tôi thấy Lâm Nhiên đang đứng dựa vào khung cửa bếp, tay đút túi, ánh mắt sâu thẳm tôi. Không biết ấy đã nghe bao nhiêu câu chuyện.
Tôi càng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu đi ra ngoài.
15
Từ khi tôi vào cấp ba, thường thì mỗi tháng tôi về nhà một lần. Chú Lâm và dì Từ sẽ mời tôi và mẹ cùng ăn cơm với họ.
Bình thường mẹ tôi ăn chung với các nhân viên khác.
Ban đầu, Lâm muốn chúng tôi lên bàn ăn cùng gia đình, mẹ tôi kiên quyết từ chối.
Mẹ rất trân trọng công việc này, nên bà sẽ không bất cứ điều gì có thể khiến chủ nhà không hài lòng.
Bữa cơm rất vui vẻ và ấm cúng.
Chú Lâm nghe tôi về tài khoản mạng xã hội của mình, khen tôi thông minh và có năng lực, còn đưa ra vài lời khuyên.
Lâm Nhiên suốt bữa gần như không gì, vẫn giữ nụ dịu dàng, như mọi khi ăn cơm, ấy gắp thức ăn cho tôi, đúng chuẩn một người trai ấm áp.
Ai cũng vui vẻ. Thật tốt quá.
Sau bữa cơm, tôi ngồi trên sofa xem TV, Triệu Hằng nhắn tin cho tôi.
Triệu Hằng: “Bé , nhớ em quá. Ngày mai mình đi ăn trưa nhé.”
Tâm trạng tôi đang tốt, liền nhắn lại: “Bé , em cũng thế.”
Chúng tôi hẹn giờ và địa điểm ăn trưa ngày mai, rồi trò chuyện vài câu, chia sẻ những chuyện thường ngày.
Thật lòng mà , tôi thấy Triệu Hằng mang lại rất nhiều lợi ích, trừ việc ấy thỉnh thoảng ám chỉ muốn “vượt rào.”
16
Nói chuyện xong, tôi cảm giác sau lưng lạnh toát.
Quay lại, thấy Lâm Nhiên đang đứng sau lưng tôi, cầm một cốc sữa, không biết ấy đã đọc bao nhiêu tin nhắn.
Tôi hơi ngượng, bèn hỏi:
“Anh Lâm Nhiên, dạo này bận không?”
Anh ấy mỉm đáp:
“Cũng ổn. Uống sữa đi, uống nhanh kẻo nguội.”
Tôi uống một hơi hết cốc sữa.
Khi ấy cầm cốc quay đi, ngón tay của vô chạm vào tay tôi. Tôi lập tức rụt tay lại, quyết tâm dập tắt mọi sự mập mờ ngay từ đầu.
Chơi điện thoại thêm một lúc, tôi cảm thấy buồn ngủ, liền về phòng, tắm rửa rồi ngủ luôn.
Tôi ngủ rất say, nên không biết rằng giữa đêm, cánh cửa phòng tôi bị ai đó dùng chìa khóa mở ra.
Người trai dịu dàng, hiểu chuyện của tôi, cầm theo dây thừng bước vào phòng, khóa trái cửa. Anh đứng bên giường tôi rất lâu dưới ánh trăng hắt qua cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng buộc tôi lại, ôm tôi rời khỏi nhà họ Lâm.
Còn tôi, vẫn đang chìm trong giấc mơ…
17
Tôi tỉnh dậy, nhận ra mình bị trai thanh mai trúc mã bắt cóc.
Nhìn tay chân bị buộc, căn phòng xa lạ, và gương mặt dịu dàng đang mỉm ngồi bên giường, tôi bối rối.
“Em , em có đói không?”
Tôi cố giữ bình tĩnh, trong lòng sợ hãi run rẩy:
“Anh Lâm Nhiên, đây là kiểu cosplay gì mới ?”
Anh xoa đầu tôi, ánh mắt sâu thẳm:
“Ừ, là trò chơi đặc biệt giữa và em .”
Tôi , rồi lại xung quanh:
“Thế mình đang ở đâu? Hay về nhà rồi chơi tiếp nhé?”
Anh trực tiếp đưa nước cho tôi uống, giọng vẫn nhẹ nhàng ánh mắt thì lạnh băng:
“Em không phải rất bận sao? Có trai, có mẹ em, có bố mẹ , còn có việc học, tất cả đều quan trọng hơn . Em sao còn nhớ đến ?”
Anh buồn bã tiếp:
“Anh không ngờ, quan tâm em nhiều năm như , cứ nghĩ em còn nhỏ, không hiểu những ám chỉ của là điều bình thường.”
“Anh biết mẹ không muốn và em ở bên nhau, nên cố gắng tự lập, khởi nghiệp, để dù họ không ủng hộ, vẫn có thể chăm sóc tốt cho em.”
“Nhưng không ngờ…” Anh bóp nhẹ má tôi. “Hóa ra em không phải là không hiểu, mà là em không thích .”
Tôi bối rối.
Thì ra nhiều năm qua, sự quan tâm của là vì thích tôi?
Nhưng chưa từng gì, tôi chỉ nghĩ là người tốt, không hề nghĩ đến chuyện khác.
Tôi nuốt khan:
“Anh Lâm Nhiên, có gì mình chuyện rõ ràng, đừng gì quá đáng. Anh mong muốn của mình đi, em sẽ cân nhắc.”
18
Đúng là người càng điềm tĩnh, khi phát điên lại càng đáng sợ.
Ánh mắt buồn bã của nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ hân hoan:
“Không sao cả, nghĩ kỹ rồi. Hóa ra là vì chúng ta dành quá ít thời gian bên nhau, nên em mới không thích . Chỉ cần thời gian của em dành cho nhiều hơn, sẽ quan trọng hơn tất cả.”
“Vậy nên, em sẽ ở đây mãi mãi, biết không?”
Tôi sững sờ.
Anh cầm điện thoại của tôi, tự mình nhắn tin chia tay với Triệu Hằng.
Triệu Hằng lập tức gọi lại, mở loa ngoài.
Giọng Triệu Hằng vội vàng:
“Tại sao chia tay? Hôm qua chẳng phải chúng ta rất tốt sao?”
Tôi Lâm Nhiên, và con d,ao cầm trong tay…
Giọng tôi run rẩy:
“Chỉ là… chỉ là không thích nữa…”
“Vương Thi Thi, em có bị điên không? Anh đã chiều chuộng em cả tháng nay, em không thích là không thích, coi là gì hả? Em ở đâu? Anh lập tức đến tìm em!”
Tôi còn chưa trả lời, Lâm Nhiên đã cầm điện thoại, giọng lạnh băng:
“Tôi là trai mới của ấy. Đừng phiền tôi.”
Đầu dây bên kia chửi bới, Lâm Nhiên cúp máy.
Tôi bắt đầu lo lắng cho tài khoản mạng xã hội của mình. Nếu Triệu Hằng tôi ngoại , chẳng phải hình tượng của tôi sẽ sụp đổ sao?
Lâm Nhiên :
“Hắn thật không có văn hóa, may mà chia tay rồi.”
Tôi vội gật đầu.
Bạn thấy sao?